Đường Phèn gầm gừ vài tiếng. Sau khi Tức Hi lên làm Tham Lang Tinh Quân nó cũng được mở linh thức, cho nên có thể giao tiếp với Tức Hi, giống như A Hải và Sư An vậy.
Tiếng gầm gừ kia là đang hỏi nàng mấy năm nay đã đi đâu.
Chuyện này nếu nói ra thì thật sự quá dài, Tức Hi vỗ vào thân Đường Phèn bảo nó đứng dậy. Nó thuận theo thu móng vuốt ngồi nghiêm chỉnh lại, cái đuôi vẫn cứ cong cong thành hình bông hoa.
Tức Hi ngồi xếp bằng dưới đất giống nó, chống cằm tự hỏi một lúc mới quyết định thành thành thật thật thẳng thắn với Đường Phèn.
"Đường Phèn này, thật ra ta là mật thám."
"Ngao ô [1]??!!"
[1] Ngao ô: tiếng sói hú nhé, không biết thay kiểu gì.
Tức Hi cường điệu chuyện bản thân trà trộn vào Tinh Khanh cung cầu học bảy năm thế nào sau đó trốn về nhà ra sao, gần đây bất hạnh chết đi rồi lại vạn hạnh chết rồi sống lại nói hết cho Đường Phèn. Mới đầu Đường Phèn vừa kinh ngạc vừa hoang mang, nghe thấy Tức Hi nói năm đó bởi vì sợ bại lộ thân phận nên nàng không dám mang nó về nhà cùng thì nhe hàm răng trắng sắc nhọn ra giơ móng vuốt đè cô xuống mặt đất.
"Ngao ô!!"
Tức Hi cười xin tha: "Đường thiếu hiệp, thiếu hiệp, ngươi bình tĩnh lại đi mà."
Đường Phèn nghiến răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Hai mắt Tức Hi đảo quanh, đưa tay đỡ chân nó, nghiêm mặt nói: "Ngươi thấy thế này được không, ta sẽ tham gia cuộc thi của Tinh Khanh cung, tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-mau-vua-thien-luong-lai-thuong-nguoi/238259/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.