Trong chớp mắt, lông tóc trên người Úc Dạ Bạc dựng đứng hết lên, Đổng Hạo sợ đến nói vội vàng lấy tay che miệng. Vì không muốn bà Lý bị liên lụy hai người đã sớm rời khỏi phòng 304, trốn sau một đống vật liệu linh tinh trước cửa hành lang.
Hắn len lén ló đầu nhìn ra ngoài, mùi máu tanh nhàn nhạt phiêu tản trong không khí, một bóng đỏ quỷ dị nhanh chóng từ cầu thang lướt qua, hai cô gái dưới lầu lại thét chói tai một tiếng.
Chấn động khiến đèn cảm ứng trên lầu sáng lên, Úc Dạ Bạc nhìn Đổng Hạo phía sau phất phất tay, ý bảo có thể đi ra.
Hai người cố gắng không phát ra tiếng động, giao tiếp đều dựa vào ngôn ngữ cơ thể.
Cũng may tòa nhà tuy cũ nát nhưng vẫn có người ở, đồ vật linh tinh tên hành lang không tính là nhiều, không đến mức đi một bước đụng một cái.
Giống như lúc mới đến, một khi đi vào lầu tám như lạc đến một thế giới khác.
Không khí u ám như hóa thành thực thể, lạnh thấu tim gan, còn có thêm một mùi tanh khiến người ta buồn nôn, xen vào đó là mùi thịt hôi thối bị bỏng chín.
Hắn cầm đèn pin, nhìn bóng lưng thong dong bình tĩnh của Úc Dạ Bạc đằng trước, từng bước từng bước càng ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận hơn, đáy lòng bội phục không thôi.
Nếu không nhờ Úc Dạ Bạc chắc chắn ba người bọn họ đã sớm xanh cỏ. Đừng nói tới chuyện tìm manh mối hoàn thành nhiệm vụ, phòng chừng ngày cả dũng khí tiến vào tòa nhà cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/221535/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.