"Hả!?" Vẻ mặt hai người đầy kinh ngạc: "Buổi tối? Vì sao?"
Nếu không phải vừa rồi Úc Dạ Bạc dẫn bọn họ chạy trốn thành công dưới móng vuốt nữ quỷ, phỏng chừng bọn họ đã dán đầy dấu '???' giữa trán cậu.
Ban ngày ban mặt tốt xấu gì còn có chút hạn chế, buổi tối là khoảng thời gian con quỷ nhỏ kia được tự do hoàn toàn, tùy thời đều có thể rời khỏi phòng 804. Bây giờ lên đó khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết? Có khi còn chưa đến 804 đã đi chầu các cụ.
"Đúng là vì buổi tối nó sẽ rời đi nên chúng ta mới có cơ hội."
Úc Dạ Bạc đứng dậy, vừa lúc ánh nến hắt lên mặt cậu xua tan bóng tối, vốn là khuôn mặt nhu hòa tinh tế bỗng trở nên soái khí ngút trời, khiến người khác không sao rời mắt.
"Nhân lúc cô bé đi chỗ khác chúng ta có thể lên phòng 804 tìm manh mối."
"Nhưng làm sao chúng ta biết con bé rời đi lúc nào?" Đổng Hạo mới nói phân nửa, Phương Phương đã hiểu ra: "Từ từ, tôi biết rồi."
"Có thể nhìn đèn." Phương Phương kích động nói: "Cô bé đó đi đến tầng nào đèn tầng đó sẽ tắt, chỉ cần nhìn đèn tắt ở đâu là chứng tỏ cô bé ở đó."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu đêm nay nó không di chuyển?"
"Mọi người quên mất quỷ nhỏ còn có quy luật hoạt động hả? Ban ngày nó ở phòng 804, buổi tối sẽ chủ động tìm nơi có âm thanh và ánh đèn, đây chắc hẳn là quy tắc trò chơi đặt ra."
Giọng Úc Dạ Bạc rất khẽ, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/221534/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.