Phải, anh không nuốt lời.
Úc Dạ Bạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng hình ảnh khi còn nhỏ.
Ngay cả trong mơ thì tiềm thức cậu vẫn nhớ tiếng chuông điện thoại mà Tần Hoài Chu từng gọi, và rồi nó đã trở thành tiếng chuông đánh thức cậu giữa những lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì đây là người duy nhất có thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu.
Úc Dạ Bạc nhớ tới tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mỗi lần nhớ về quá khứ thì ngực lại nóng như lửa đốt, bởi vì cậu đã đánh mất người quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Cậu không thể tưởng tượng suốt mười hai năm qua Tần Hoài Chu đã phải trải qua trăm ngàn cay đắng, vượt qua biết bao trắc trở để xuyên không lại nhìn thấy thi thể của bản thân sẽ đau đớn biết nhường nào.
Thực sự quá khó khăn, nhưng cũng rất tốt, bởi vì cuối cùng họ cũng vượt qua thời gian… gặp được nhau.
“Anh Tẫn Thiên…” Sau tám năm, Úc Dạ Bạc lại cất tiếng gọi cái tên quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Cậu ngẩng đầu hôn mạnh lên môi người đàn ông.
Nữ quỷ sắp bị làm cho tức chết đến nơi rồi!
Cô ta vốn tưởng rốt cuộc sau hơn ba mươi năm cũng có thể báo thù, nào ngờ vừa nhập mộng đã bị đánh cho một trận tơi tả, đã thế hai đứa kia cứ vậy mà đứng hôn nhau chùn chụt?!
Tưởng cô ta là không khí chắc?
Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa kịp hồi hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1111112/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.