Đây chính là giọng nói của thiếu niên trong ký ức Úc Dạ Bạc!
“…Này? Anh là thằng quái nào thế hả?” Úc Dạ Bạc theo bản năng hét vào ống nghe, nhưng người bên kia không hề đáp lại. Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói hồi còn nhỏ của mình.
“Làm sao vậy anh Tẫn Thiên!? Không phải hôm qua anh đã biết tên của cô ta rồi sao? Tại sao lại thất bại? Chuyện này không thể nào xảy ra được!”
Đúng rồi, đây đúng là giấc mơ của cậu, Úc Dạ Bạc đột nhiên hiểu ra, đoạn hội thoại này đều là những việc từng xảy ra trong quá khứ.
“Đúng thật là bọn anh đã tìm được. Nhưng lúc nãy thất thủ… Cái hộp đó rơi xuống hồ…”
“Tiểu Dạ, có lẽ đây là lần cuối anh gọi cho em, đợi anh chết rồi, dựa theo quy tắc của điện thoại em sẽ vĩnh viễn quên anh.”
“Anh Tẫn Thiên…”
“Anh không cam lòng, Tiểu Dạ, rõ ràng là lần cuối cùng rồi, chỉ thiếu chút nữa…”
Giọng nói đầu dây bên kia tràn ngập sự không cam lòng và bi thương, bởi vì tuyệt vọng không thể kiềm chế mà trở nên nức nở.
Trong nháy mắt, trong đầu Úc Dạ Bạc bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn.
Vì sao ở trong ký ức của Úc Dạ Bạc chỉ có giọng nói của Tần Hoài Chu mà lại hoàn toàn không nhớ nổi khuôn mặt của anh? Đó là bởi vì lúc trước cậu chưa từng gặp Tần Hoài Chu.
“Alo? Mẹ à?”
Đó là năm 2005, Úc Dạ Bạc vừa 8 tuổi. Khi đó cậu mới đến nhà họ Ngô được một tuần, vì quá nhớ mẹ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1111111/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.