Trời ngoài kia đã bắt đầu nhá nhem sáng, ánh dương yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua tấm rèm, tạo thành từng vệt mờ trên sàn nhà. Hoài Phong ngồi cạnh giường, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt an lành của Khương Vĩ khi cậu ngủ say. Đôi mày cậu không còn nhíu lại như những khi tỉnh táo, mà thay vào đó là vẻ bình yên, có chút yếu đuối mà thường ngày cậu luôn che giấu.
Hoài Phong khế cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng siết lấy tay Khương Vĩ, như muốn truyền lại chút hơi ấm trước khi rời đi. Trái tim anh nhói lên từng nhịp, lòng dường như rối bời bởi cảm xúc hỗn độn mà chính anh cũng không thể gọi tên. Một thoáng ngập ngừng, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Khương Vĩ, một cái chạm khẽ như làn gió, nhưng lại đong đầy sự lưu luyến.
Khi đứng dậy, anh cố gắng bước thật nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh ấy dù chỉ một giây.
Đến khi gần như chạm tay vào cánh cửa, Hoài Phong quay lại nhìn lần cuối, như muốn khắc sâu từng đường nét ấy vào lòng.
Trong khoảng khắc đó, Hoài Phong chợt nhận ra rằng, từ nay, khoảng cách giữa hai người dường như không còn là điều mà anh có thể duy trì được nữa.
Khẽ khép cửa lại, anh rời khỏi phòng, để lại một không gian yên bình, chỉ còn hơi ấm của anh vẫn còn phảng phất đâu đó quanh Khương Vĩ....
Lại một ngày mới đã đến ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ chiếu qua khe rèm, rọi len lỏi qua khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713248/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.