Khương Vĩ bước ra khỏi nhà, cơn tức giận còn đọng lại trong lòng cậu. Những cảm xúc hỗn độn làm cậu không thể bình tĩnh được. Cậu lang thang trên con đường ven bờ biển, nơi sóng vỗ rì rào như tiếng thì thầm của lòng mình.
Trong lúc Khương Vĩ đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
"Khương Vĩ! Anh đi đâu vậy? "
Khương Vĩ nghe giọng nói quen thuộc cậu vô thức quay người lại về sau.Theo phản xạ cậu vô thức mà trả lời:
" Hả?
"Sao giờ anh lủi thủi một mình bên bờ biển chi vậy? Có chuyện gì không vui sao anh? Tự nhiên hồi sáng anh lại bỏ đi. Có chuyện gì sao anh?" (1
Khánh An xuất hiện, với ánh mắt lo lắng nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó ấm áp. Cậu ta đã theo dõi
Khương Vĩ từ xa và thấy cậu có vẻ không vui. Khánh An, con trai chủ tiệm gần đây. C
Cậu cũng đã thích thầm Khương Vĩ từ lâu nhưng cậu không dám nói ra. Một phần cậu sợ nếu như nói ra thì có lẽ tình anh em đơn thuần này cũng chẳng còn, cậu không biết sẽ đối mặt với anh như nào.Một phần thì cũng là do cậu thấy mình không xứng với anh. (2
Khương Vĩ thấy đó là Khánh An thì môi cậu khẽ mấp máy, cậu thở dài một hơi rồi nói: (1)
" Không có gì đâu. Chỉ là có chút chuyện khiến anh không vui thôi! Mà sao giờ này em còn ở đây vậy?" (2
" Ai làm anh của em buồn vậy? Em xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713244/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.