“Châu Anh, em ngoan một chút. 5 phút nữa tôi sẽ xử lý xong cho em.” Nói rồi Sở Bách Nhiên vén ống quần của Diệp Châu Anh lên, nhìn thấy trên đôi chân trắng mịn hiện ra một mảng trầy sưng đỏ, rướm máu. Tim anh đột nhiên nhói một cái. Cô gái nhỏ này anh nâng niu không dám đụng tới, vậy mà hôm nay ra đường suýt chút nữa bị xe tông, cũng may là anh phản ứng kịp ôm cô ra. Nhưng vẫn khiến cô bị thương, Sở Bách Nhiên khó chịu cầm bông băng và thuốc giúp cô xử lý. Vừa nhẹ nhàng dậm thuốc cho cô, vừa thổi nhẹ vào vết thương.
“Đau không ? Đau thì nói tôi nhẹ lại.” Diệp Châu Anh nhìn anh nhẹ nhàng tỉ mỉ xử lý vết thương cho mình. Đột nhiên lại hơi cảm động. Nhớ lúc trước khi cô nấu ăn bị cắt trúng tay, máu chảy loang lổ không cầm được. Sở Tu Kiệt nhìn cũng không nhìn, bảo là vết thương nhỏ thôi, nói cô đi rửa rồi tìm băng keo băng vào. Diệp Châu Anh lắc lắc đầu.
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ. Chú xử lý rất nhẹ nhàng, tôi không thấy đau.” Sở Bách Nhiên ừm một tiếng, lại tập trung xử lý vết thương cho cô. Chân cô đặt trên đùi của anh, một tay anh cầm bắp chân cô để giữ yên, một tay anh nhẹ nhàng dậm thuốc vào vết thương cho cô. Chỗ da thịt tiếp xúc với bàn tay hơi chai của anh nóng ran, để cố định chân cô giữ yên, lâu lâu tay anh sẽ hơi ma sát trên làn da mịn màng của cô. Có chút lạ lẫm, Diệp Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em-chi-co-the-la-toi/2890483/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.