Diệp Châu Anh ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt. Ở nhà, bà không trang điểm gì nhiều, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng cùng phúc hậu. Giọng nói của bà vẫn luôn dịu dàng như vậy.
“Vâng, con cảm ơn dì đã hiểu cho con.” Cô hơi cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã. Lâm Nhã liền đưa tay ra nâng mặt cô lên.
“Có gì mà phải cảm ơn chứ. Chuyện tình yêu không thể cưỡng cầu được, con không cần phải thấy áy náy. Đã ăn gì chưa ? Hôm nay dì nấu rất nhiều món ngon cho con. Chúng ta đi ăn cơm thôi. Ba của Tu Kiệt suốt ngày cứ trốn ở công ty, gặp mấy ngày nay Tu Kiệt nó đến công ty bữa đực bữa cái nên ngày nào ông ấy cũng phải làm việc đến tối muộn mới về nhà. Chúng ta cứ ăn cơm trước nhé.”
“Vâng ạ.” Diệp Châu Anh gật gật đầu, đứng lên đi theo bà.
------------
Tại phòng ăn.
Lúc này, người làm mới kêu Sở Tu Kiệt xuống ăn cơm. Anh còn đang khó hiểu, sao vẫn chưa ai báo với anh là Diệp Châu Anh đã tới ? Không lẽ cô lại thay đổi giữa chừng, quyết định không đến nữa ? Đang nghĩ ngợi, thì vào đến phòng ăn, anh đã thấy Diệp Châu Anh đang ngồi cùng mẹ anh trò chuyện, đợi anh xuống ăn.
Sở Tu Kiệt liền ngẩn người ra nhìn cô. Đã hơn nửa tháng nay anh chưa nhìn thấy cô. Muốn hẹn gặp thì cô lại luôn từ chối. Nhìn người con gái đó, trái tim Sở Tu Kiệt lại càng thêm nhói đau. Cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em-chi-co-the-la-toi/2890442/chuong-34.html