Hôm nay đã là ngày 6 cô hôn mê, Sở Bách Nhiên ngồi bên giường bệnh, nắm tay Diệp Châu Anh. Anh móc trong túi ra một hộp đựng nhẫn, lấy nhẫn ra rồi đeo vào ngón áp út của cô.
“Châu Anh, anh đem nhẫn cầu hôn tới rồi đây. Anh cũng đeo lên tay em rồi, khi nào em tỉnh, khỏi bệnh rồi thì chúng ta kết hôn nhé. Không biết em có giận anh không nhỉ ? Làm vậy là ép buộc em kết hôn với anh rồi. Nhưng anh không cho em từ chối anh đâu...Anh đã tính toán làm một buổi cầu hôn thật lãng mạn cho em, nhưng anh không đợi được nữa rồi. Anh muốn mau chóng đem em về nhà, không cho em chạy lung tung nữa.”
Vừa nói anh vừa khẽ xoa nắn bàn tay Diệp Châu Anh. Bác sĩ nói lẽ ra cô đã phải tỉnh lại rồi, nhưng không hiểu sao vẫn còn hôn mê.
“Châu Anh à, mau tỉnh lại đi. Tim anh sắp không chịu được nữa rồi. Đã 6 ngày trôi qua rồi...Tỉnh dậy với anh có được không ?...”
Sở Bách Nhiên gục đầu xuống bên giường, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra. Không biết có phải là nước mắt mấy chục năm qua tích tụ lại hay không, cứ nhìn thấy Diệp Châu Anh bị băng bó trên giường bệnh, nằm im không động đậy, hôn mê bất tỉnh, anh lại không thể chịu đựng nổi.
“Châu Anh...ngoan...tỉnh dậy đi em. Anh...rất lo cho em...Mau tỉnh dậy xem nhẫn cầu hôn anh đặt làm cho em có đẹp không ? ...Nếu em không thích, anh liền lập tức đặt chiếc khác, có được không ?...” Sở Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em-chi-co-the-la-toi/2890378/chuong-62.html