Nâng chén trà nóng vừa pha xong, anh ta vừa nhấp một ngụm vừa suy nghĩ. 
“Lần trước, tôi nhớ đã nói chuyện rất nhiều về hội họa với em. Em đã từng nghĩ đến việc kiếm tiền từ vẽ tranh chưa? Có lẽ đó là một con đường cho em đi sau này. Tôi có thể giúp đỡ em, xem qua tranh của em.” 
Lời đề nghị của Tề Thụ đúng ngay vào mối quan tâm của Khương Đại Hỉ. 
Nhưng cô vẫn còn ngần ngại. 
Vẽ tranh là điều Khương Đại Hỉ thích nhất, nếu sau này có thể kiếm sống từ đó thì còn gì bằng. Tuy nhiên, chưa ai từng khen ngợi tranh của cô, và trình độ của cô có lẽ còn rất xa để được người như Tề Thụ đánh giá cao. 
Nhìn thấy sự do dự của cô, anh ta nói: “Không tiện thì thôi. Lần sau gặp lại có cơ hội nói tiếp.” 
Câu này nghe như không thật tâm, mang chút hời hợt của kẻ không mấy quan tâm, thái độ của Tề Thụ khiến Khương Đại Hỉ nhớ rằng – Có cơ hội để được người thật sự hiểu về hội họa nhận xét, đúng là một cơ hội hiếm có. 
“Tiện, tôi tiện mà.” Khương Đại Hỉ quyết định mạnh dạn một lần, bước thêm một bước: “Nhưng chú phải đợi tôi một chút, tôi về nhà lấy tranh mang đến cho chú xem.” 
Tề Thụ gật đầu: “Em đi đi, tôi đợi.” 
Khương Đại Hỉ từ tiệm mát xa chạy nhanh về nhà, từ dưới gầm giường lấy ra chiếc hộp gỗ có hình con bướm xanh chứa các bức tranh của mình, sau đó chọn ra hơn chục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-say-nang-hang-nam/3714059/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.