Tấm danh thiếp mà Tề Thụ đưa được Khương Đại Hỉ kẹp vào một cuốn sách tranh, dùng làm bookmark. 
Cô không nhận ra rằng mong muốn được đến thành phố lớn của mình lại tăng lên thêm vài phần. 
Vài ngày sau, dù thỉnh thoảng Khương Đại Hỉ vẫn còn nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó, nhưng cô đã không còn nhớ rõ được khuôn mặt của Tề Thụ nữa. 
Cuộc sống của họ lại xảy ra một chuyện lớn khác: Ông nội của Lâm Gia qua đời rồi. 
Cụ ông ra đi trong sự đồng hành của Lâm Gia, ông ra đi rất an lành, không chịu chút đau đớn nào. 
Nhà họ Lâm vừa mới tổ chức xong một đám tang, lại phải chuẩn bị cho một đám tang khác. 
Người trong thị trấn bàn tán xôn xao: Thật chẳng may mắn gì cả. 
Người duy nhất còn lại trong nhà là một thiếu niên mới 15 tuổi. Lâm Gia không còn người thân nào, nhưng lại phải đối mặt với cả đống rắc rối cần phải giải quyết — những khoản nợ nặng lãi mà bố cậu đã vay, tiền vay để chữa bệnh cho ông nội, những kẻ đòi nợ sẽ không bỏ qua cho người thân chỉ vì họ đã qua đời. 
Các chủ nợ nhìn Lâm Gia chằm chằm, sợ cậu chạy mất thì họ không lấy lại được tiền. 
Họ tự cho mình là đúng, cho rằng Lâm Gia chắc chắn đã thừa kế di sản từ ông nội, căn nhà cũng là của cậu, vậy thì sao lại không chịu trách nhiệm trả nợ. 
Thực ra người tinh mắt đều biết rằng, ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở thị trấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-say-nang-hang-nam/3714058/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.