Cuối cùng chúng tôi chuyển nhà, có chỗ ở của riêng mình. 
Ngày đón mẹ xuất viện, chúng tôi không về chỗ của Từ Chiêu mà dẫn bà đến thẳng nhà mới, nó được Giang Lạc dọn dẹp rất sạch sẽ, vật dụng hằng ngày cần thiết cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. 
Tâm trạng của bà rất tốt, cha cũng không còn im lặng cả ngày. 
Chúng tôi đặt ảnh của Bách Lâm ở phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, tất cả những nơi chúng tôi có thể nhìn thấy. 
Bất kể lúc còn sống nó đã làm chuyện gì, thì vẫn là người nhà chúng tôi yêu quý nhất. 
Trạng thái tinh thần của Giang Lạc cũng khá hơn, song vẫn gần như không ăn uống mấy, gầy đến mức chỉ còn lại bộ khung xương. 
Bây giờ Lý Giang Lạc và cái người lúc trước trong hình không khác gì hai người xa lạ, tôi nhớ lần đầu gặp cậu ta, còn nghĩ người này hoàn toàn khác với miêu tả của Bách Lâm, khi ấy thấy thất vọng, bây giờ lại thấy đau lòng. 
Đáng lẽ cậu ta không nên thành thế này, tất cả đều bởi vì Bách Lâm qua đời. 
Thật ra tôi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, có điều tôi phải xốc tinh thần lên để chống đỡ cái nhà này, một khi tôi cũng sa lầy, thì nhà chúng tôi sẽ thật sự sụp đổ. 
Cuối năm, chẳng mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh. 
Bách Lâm rời khỏi chúng tôi sắp được hai tháng rồi. 
Không ai nhắc đến chuyện này nhiều, chỉ là lần trước lúc tuyết rơi lớn, mẹ nói qua đầu xuân năm sau chọn một khu nghĩa địa tốt, để em trai được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-kien-sat-nhan-tai-vinh-thien-nga/585978/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.