Không biết trải qua bao lâu, Sùng Lãm yếu ớt mở hé đôi mắt, nhưng kì lạ là lúc này trên người hắn hoàn toàn lành lặn không chút vết thương hay đau đớn nào cả. Hắn cảm giác toàn thân nhẹ nhàng như đang trôi nỗi giữa không trung, đôi mắt kinh ngạc mở bừng ra, trước mắt Sùng Lãm hiện ra một không gian toàn màu vàng, thân thể hắn cũng đang trần trụi trôi nổi lơ lửng giữa vùng không gian rộng lớn lạ lẫm này.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, hắn không biết hiện tại mình đang ở nơi nào, vùng không gian này vô cùng rộng lớn, phóng mắt nhìn xa không thấy điểm cuối. Cho đến khi ánh mắt của Sùng Lãm dừng lại ở một điểm đen xa xa, hắn nhích người bay vật vờ như u linh hướng điểm đen kia mà bay đi, khi đến gần nhìn thấy những vật kia hắn càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng “ Quái lạ, ở đây lại có mấy chiếc rương… Nhưng mà tại sao ta nhìn những chiếc rương này quen thế nhỉ “ hắn trầm tư một hồi rồi lại đột nhiên kinh ngạc kêu lên “ Của ta, đây là rương đồ mẹ đã ném vào Càn Khôn Hồ Lô cho ta… Mà đợi đã, Càn Khôn Hồ Lô, Rương đồ… Đây… Đây không lẽ ta đang ở bên trong Hồ Lô sao.. “
Sùng Lãm lấy ra một bộ quần Áo từ trong rương mặt lên người, nhưng điều kì lạ là quần Áo thì có thể cầm lên, nhưng mặt vào thì lại xuyên qua thân thể. Hắn không sao hiểu nỗi rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao lại mặc quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ki-hoa-rong/49298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.