Chương trước
Chương sau
"Linh Nga đã dặn dò ta rồi, nàng nói lúc ngươi tiếp xúc trước mặt nữ tử sẽ khẩn trương."

Tửu Cửu ngồi trên lan can thuyền, bên người cõng hồ lô lớn, hai chân lắc lư, sau lưng là ánh sáng của trận pháp, trong tay cầm mấy viên linh đậu, tiện tay ném lên một viên, ngửa đầu, há mồm...

A ô một tiếng, kêu loạn ầm ầm.

"Bổn sư thúc tự nhận mặc dù không có một chút ý vị của phụ nữ, nhưng dù sao cũng coi như là nữ tử, cho dù nghẹn chết cũng không tìm ngươi chơi đùa."

Hùng Linh Lỵ đứng bên cạnh nghe vậy, cúi đầu nhìn cả người toàn thịt của mình, lặng lẽ cúi đầu, hai tay ôm chặt bản thân.

Lý Trường Thọ ngồi một góc tĩnh tọa, không nhịn được cười khổ một tiếng...

Không biết sư thúc ngài có hiểu lầm gì với hai từ ý vị không?

'Hóa ra là do Linh Nga dặn dò trước.' Lý Trường Thọ cảm khái trong lòng.

Đúng là không uổng công thương yêu vị sư muội này.

Quyết định rồi!

Bắt đầu từ bây giờ không cần giấy đạo nhân giám sát Linh Nga, lúc nào hắn quay lại núi sẽ dùng giấy đạo nhân nhìn xem nàng đang làm gì sau.

Nếu Linh Nga lại lười biếng không chịu tu hành, vậy thì thưởng nàng cấm túc mười năm, bế quan tăng cảnh giới.

Nếu nàng chú tâm lối ăn mặc, tắm rửa thay quần áo thì thưởng nàng chép [Ổn tự kinh] năm trăm lần, làm nàng lệch hẳn tư tưởng.

Còn nếu Linh Nga ở trong vòng linh thú ăn thịt nướng, thì.... đóng kín cửa môn đánh một trận.

Khụ, nhỡ Linh Nga thật sự đang nỗ lực tu hành, tĩnh tâm ngộ đạo thì sẽ dạy năng phép cắt giấy đạo nhân, để nàng có thêm một bản lĩnh hộ thân.

Lý Trường Thọ đem những tình huống bản thân nghĩ ra suy xét một lần, trong lòng không nhịn được cảm khái.

Tiểu cô nương thanh tú linh động năm đó, bây giờ đã trở nên yêu kiều, duyên dáng, trừ chuyện thường xuyên làm chuyện xấu đối với sư huynh là hắn ra thì những mặt khác cũng coi như đã trưởng thành.

Nhất là mười mấy năm gần đây, Linh Nga ít đi mấy phần "sợ hãi", trở nên trầm ổn rất nhiều.

Chuyện này khiến Lý Trường Thọ rất hài lòng.

Sau này, chỉ cần Linh Nga ổn trọng thì hắn cũng sẽ không bạc đãi tiểu sư muội.

Chỉ nghe thấy Tửu Cửu khẽ thở dài:

"Haiz, sao năm đó ta độ kiếp lại không phi thăng chứ."

Lý Trường Thọ cười nói: "Đệ tử đã thấy qua điển tịch trong Đạo Tàng Điện, phi thăng được hay không không phải do tư chất, cảm ngộ, mà là kinh nghiệm và tự thân chi đạo hay không cùng thiên địa tương sinh."

"Hừ." Tửu Cửu đảo cặp mắt trắng dã: "Thuộc về Đạo lục cảnh không có quyền lên tiếng!"

"Dạ." Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Là đệ tử nhiều lời."

"Ừm... ý ta không phải nói tu vi ngươi không cao, ngươi đừng nghĩ bậy."

Tửu Cửu sợ bản thân vô tình đả kích đức tin tu đạo của Lý Trường Thọ, hơi suy nghĩ một chút, cố làm ra vẻ ông cụ non dạy dỗ:

"Tu hành ấy mà, quan trọng là ở thời gian dài, không phải cứ hướng là thành.

Nhất thời nhanh chóng không có nghĩa là thành tựu sau này của ngươi sẽ cao được.

Có một chút tư chất hơn người, hay là ngộ tính luyện khí sĩ cao, trăm năm tu thành tiên, ngàn năm thành chân tiên, cứ tu tu, rồi kẹt. Thiên tiên cũng không thể đạt tới chứ đừng nói là trường sinh bất lão.

Cho nên mới nói, tu hành... ừ, đúng, không thể dùng khí thế nhất thời được, phải đi lâu dài mới biết!"

"Sư thúc nói đúng!" Lý Trường Thọ mỉm cười đáp ứng.

Hùng Linh Lỵ đứng một bên vậy mà không ngừng cảm khái.

Hai mắt to lấp lánh như sao, khuôn mặt tràn đầy sùng bái nhìn vị tiểu sư tỷ này.

Tửu Cửu phất tay một cái với Hùng Linh Lỵ đang ngượng ngùng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, truyền thanh hỏi Lý Trường Thọ:

"Vị tiểu Linh Lỵ này, ngươi định an bài thế nào?

Nàng là đệ tử dưới trướng trưởng môn, tới đỉnh Phá Thiên mới thỏa đáng, có muốn ta mang nàng tới nơi ta ở không?

Dù sao nhà ta cũng trống không, ta cũng sắp nhập tịch vào đỉnh Tiểu Ngọc chỗ các ngươi rồi!"

"Đỉnh Tiểu Ngọc tương đối mộc mạc." Lý Trường Thọ truyền thanh trả lời: "Linh Lỵ là huyết mạch của vu nhân, mặc dù đã ích cốc nhưng vẫn thích ăn uống, ở đỉnh Tiểu Ngọc mới thích hợp.

Sau khi trở về đồ đệ sẽ mở rộng thêm phạm vi vòng linh thú, nuôi thêm một ít linh thú mỹ vị để Linh Lỵ vừa tu hành vừa phụ trách xử lí.

Như vậy thì Linh Lỵ không còn phải rời núi đi săn nữa."

Hai mắt Tửu Cửu sáng lên, nhìn Hùng Linh Lỵ, không nhịn được chép miệng máy cái...

Đây không phải là sau này mình có thể quang minh chính đại đi theo tiểu muội tử này ăn uống no say sao?

Hùng Linh Lỵ rụt cổ, yếu ớt nhìn vị rõ ràng có vóc dáng nhỏ xinh kia, nhưng nơi nào đó phát triển bắp thịt sư tỷ...

Ánh mắt đó, cùng ánh mắt lúc nàng đói bụng... không khác gì!

Lý Trường Thọ cười nói: "Trở về lại nói."

Tửu Cửu gật đầu đáp ứng, Hùng Linh Lỵ nhìn đại biểu ca Hải thần nhà mình, lại nhìn tiểu sư tỷ Tửu Cửu, trong lòng không ngừng suy đoán.

Độ Tiên Môn, cuối cùng là hình dạng gì....

Tửu Cửu đột nhiên duỗi bàn tay nhỏ bé, hô một tiếng: "Thật muốn đấu quá!

Đại hội lần này quá nhàm chán, ta ngủ hai mươi lần mới kết thúc!"

Lý Trường Thọ cười một tiếng, lấy bài đã chuẩn bị từ trước ra, gọi Hùng Linh Lỵ tới, lại nhắc tiểu sư thúc bố trí một tầng kết giới ngăn cách thăm dò bên ngoài.

Miệng Hùng Linh Lỵ luôn miệng nói: "Mình rất đần, có thể không chơi được" vân vân...

Nhưng vừa được hai ván, hai mắt Hùng muội tử đã sáng lên, trong miệng nói: "Bốn Thiên tiên." "Nhất đối Kim Tiên." "Băng đát lạp bính." "Liên thủ phi tiên", kêu còn hăng hái hơn mọi người!

...

Chơi thì chơi nhưng Lý Trường Thọ vẫn không quên suy tính chính sự.

Nên làm thế nào mới có thể khiến đội của Triệu đại gia không chạy khắp nơi ăn vạ?

Ban đầu Lý Trường Thọ chỉ cho rằng Triệu Công Minh và đám Ngọc Tiêu chỉ nhất thời bồng bột nhưng từ sau lần gặp gỡ Văn Tịnh đạo nhân thì hai huynh muội này, bắt đầu gây họa khắp hồng hoang...

Cả hồng hoang không dám báo lên trên, vì ô dù của Triệu đại gia quá cứng rắn!

Có thể hôm nay là do đúng dịp nên đụng phải Văn Tịnh đạo nhân, nhưng nói không chừng ngày mai họ có thể còn đem cả miếng ngói của Tử Tiêu cung lật sạch.

Lý Trường Thọ không nhịn được buồn bực...

Hắn vì đối phó với Đà Bối lão đạo của Tây Phương giáo mà bố trí lời thế kia quá chu đáo, cho nên hiện tại mới gặp cảnh diện khó xử lí như này.

Muốn buông tay không quản lại sợ sau này Triệu đại gia gây chuyện lớn hơn, hắn sẽ bị dính líu.

Muốn đi khuyên can nhưng lại không biết nên ra tay như nào...

Cứ vậy mà rầu rĩ mất mấy ngày, thậm chí Lý Trường Thọ còn có ý niệm mời núi dựa của mình- Huyền Đô đại pháp sư ra mặt giải quyết.

Nhưng nếu mời đại pháp sư thì sẽ khiến ngài ấy đánh mất hảo cảm đối với hắn...

Núi dựa không thể tùy tiện dùng, chuyện này cũng không khẩn cấp tới như vậy.

Đang lúc Lý Trường Thọ không nghĩ ra cách gì thì một câu nói vô tình của Tửu Cửu lại khiến hắn đột nhiên nghĩ ra...

Tửu Cửu nói: "Cũng không biết tại sao Linh Nga lại sợ người làm sư huynh như ngươi, sao ngươi không thể ôn nhu với Linh Nga một chút hả!"

Làm sư huynh... sư huynh...

Đúng rồi!

Lý Trường Thọ vỗ trán một cái, sao hắn lại có thể quên được vị đại lão này chứ!

Tửu Cửu nháy mắt mất cái, nói: "Ngươi tự đánh mình làm gì? Động tác khoa trương như vậy là do hối hận đúng không?"

"Không phải, đệ tử đột nhiên nghĩ tới một chút... bí quyết tu hành." Lý Trường Thọ cười nói: "Đa tạ sư thúc nhắc nhở, sau này đệ tử sẽ ôn nhu hơn với Linh Nga.

Sư thúc, trước người cứ chơi với Linh Lỵ đi, đệ tử phải đi bế quan!"

"Hử? Sao ngày bình thường không thấy ngươi cần cù như vậy." Tửu Cửu bất mãn lầm bầm một câu: "Cũng biết tranh thủ trước mặt cao thủ trong môn!"

Lý Trường Thọ không phản bác, híp mắt cười...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.