Chương trước
Chương sau
Trước đó Lý Trường Thọ cảm thấy Văn Tịnh đạo nhân chẳng qua dùng cách thức này để gặp được người sau lưng hắn là Thái Thanh thánh nhân...

Nhưng giờ tỉ mỉ nghĩ lại lại thấy ánh mắt lúc đó của Văn Tịnh đạo nhân, cách nói chuyện và biểu tình đều hơi run nhẹ.

Chẳng lẽ Văn Tịnh đại nhân có ý với Đại pháp sư?

Không được, không được...

Lão đệ nhất thuần dương của nhân tộc-- Huyền Đô đại pháp sư, nếu đúng thật bị nữ thú hồng hoang này nhớ thương...

Mẹ ơi!

Chuyện này cùng với Huyền Đô tiểu pháp sư nhà hắn tuyệt đối không có một sợi quan hệ nào!

Trong lòng Lý Trường Thọ thở dài sâu kín, ở hồng hoang này quả thực rất hung hiểm như trong suy nghĩ của hắn, đồng dạng kích thích cũng vượt qua tưởng tượng.

....

Thánh nhân lão gia không chỉ thị gì, Lý Trường Thọ tạm coi nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Khoảng thời gian kế tiếp hắn sẽ ngồi đàng hoàng ở nơi này, làm bộ bản thân không ngừng có cảm ngộ, một mực ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.

Nhưng thực tế lại đang suy nghĩ phương pháp hoàn thiện kế tiếp, cùng với "ngoại vật chuẩn bị" độ Kim tiên...

Tuy nói gần đây mọi chuyện đang không ngừng tốt hơn, của cải cũng dần trở nên phong phú, nhưng chờ sau khi quay lại núi, hắn sẽ khôi phục lại tiết tấu tu đạo.

Cơ duyên khó cầu, vẫn phải dựa vào kinh nghiệm luyện đan, tiếp tục kế hoạch lưu lạc đỉnh Tiểu Ngọc.

Mấy ngày sau, Đông Hải Long Cung cho người đưa tới trăm rương trận pháp đựng tài bải, khiến Lý Trường Thọ chột dạ không thôi.

Mặc dù là do hắn chủ động gài bẫy Long Tộc, nhưng Long tộc làm thế này không khỏi quá mức hào phóng, cho hắn hơi nhiều...

Chuyện này khiến thời điểm hắn tính kế Long Tộc, trong lòng không tự chủ có cảm giác áy náy.

Lại qua nửa tháng, Ngao Ất hào hứng dùng thần niệm bắc cầu ước mơ, gặp gỡ Lý Trường Thọ trong mộng, vừa gặp mặt đã nói:

"Giáo chủ huynh, ngày đại hôn của ta đã quyết, ngay mười hai năm sau!"

Từ "ngày" này theo cách hiểu của Lý Trường Thọ, có vẻ được dùng vừa truyền thần lại vừa sinh động...

Lý Trường Thọ khích lệ Ngao Ất mấy câu, cũng hỏi thăm tình hình gần đây của Long tộc.

Hải tộc ở tứ hải không ngừng gây chuyện, nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế.

Nhưng Long Vương đã hạ lệnh, thông qua đại hôn của Ngao Ất, Long tộc muốn củng cố quyền lực thống trị ở Tứ hải, cũng như thị uy với Hải tộc tứ hải, trước ngày đại hôn của Ngao Ất diễn ra sẽ giết gà dọa khỉ mấy lần...

Lý Trường Thọ rơi vào trầm ngâm.

Long tộc tự có tính toán của họ, nhưng nếu làm vậy thì trong thời gian ngắn có lẽ sẽ trấn áp được phản loạn ở Hải tộc, nhưng cũng tự chôn một tai họa ngầm lớn cho chính Long tộc.

Nhưng Lý Trường Thọ tự biết lập trường của bản thân, cũng không thể ngăn chuyện của Long tộc quyết định được...

Nếu Long Tộc không thua thiệt, không ăn đau thì sao có thể thuận lợi bước vào tiên vị trên thiên đình được?

Trò chuyện với Ngao Ất một hồi, hai người liền cắt đứt thần niệm.

Nhưng chỉ ba ngày sau, Đông Mộc Công mang ý chỉ ngoài miệng của Ngọc Đế bệ hạ tới gặp Lý Trường Thọ.

Ngọc Đế bệ hạ đã đồng ý, đợi đại hôn của Ngao Ất diễn ra sẽ để Nguyệt Lão tới chúc mừng.

Nhưng Nguyệt lão tới là dùng thân phận kia, trước thời hạn chưa có thiệp mời của thiên đình, cũng cần cân nhắc cẩn thận...

Trước đây Lý Trường Thọ đã chuẩn bị thích đáng, lúc này cũng kể chi tiết với Đông Mộc Công một phen, Đông Mộc Công còn chưa ngồi nóng ghế đã vội vã quay lại thiên đình phụng mệnh.

Cái này gọi là:

Hồng hoang mau chóng gia cường, thiên đình thần điện tìm Đông vương!

Sau đó, Lý Trường Thọ lại trao đổi với Ngao Ât, để Ngao Ất lúc phát thiệp mời sẽ đưa hắn nhiều hơn một tấm.

Lần trao đổi thần niệm này, Ngao Ất ngượng ngùng nói một thỉnh cầu nhỏ:

"Giáo chủ huynh, mấy tháng nữa, chờ các người trở về Độ Tiên Môn, ta có thể mang Tư Tư tới thăm một lần không?'

Tư Tư chính là nhũ danh của... tiểu công chúa của giao nhân tộc.

"Hử?" Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Hai người các ngươi có chuyện gì khó giải quyết sao?"

"Chuyện đó..." Ngao Ất cười ha ha hai tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi: "Ngày thường ta hay khen huynh trước mặt nàng...

Giáo chủ huynh là người Ất đây kính nể nhất, nên muốn mang Tư Tư tới thăm hỏi ngươi một phen."

Lý Trường Thọ: ...

Lại chuyện tốt gì đây?

Hắn và vị em dâu này cũng không quá quen.

Nhưng Lý Trường Thọ vừa thu trăm rương lễ vật của long tộc, cũng không tiện cự tuyệt nên đã hẹn ngày tháng, thận trọng đồng ý.

...

Theo ngày tháng đã gần tới hồi cuối, đại hội tam giáo này cũng dần dần kết thúc.

Đại hội này vốn là lúc Tam giáo tiên tông tụ hội một chỗ tìm ra căn nguyên nguyên tố, nhớ lại đắng cay ngọt bùi.

Lúc mới bắt dầu, Tiệt giáo, Xiển giáo, Nhân giáo đều có nhân vật quan trọng ra sân, mục đích của đại hội tam giáo cũng đã đạt được...

Sau ngày khai mạc đại hội một trăm lẻ tám ngày, năm vị chưởng môn của các tiên tông đồng loạt hiện thân hành đại lễ với nhau.

Bồn cốc các nơi bay lên từng con tiên hạc, mấy trăm vị tiên tử xinh đẹp bay lên rải hoa, bên bờ hồ là tiếng nhạc du dương.

Tràng diện này khiến Lý Trường Thọ không nhìn được hừ một tiếng trong lòng: 'Đêm tiêu khó quên'...

Chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một luồng hào quang, nhiều khóm mây bay từ các nơi tới, trên trời cũng nhanh chóng ngưng tụ thành ba đạo to lớn làm mờ đi thân ảnh trên đó.

Ba đạo thân ảnh này chỉ đơn giản là đường ranh, người ở giữa hình như là lão đạo, bên phải là một vị có khuôn mặt uy nghiêm, bên trái là một đạo nhân thiên niên đeo kiếm...

Có Kim tiên thế hệ trước kêu to:

"Đệ tử bái kiến ba vị giáo chủ lão gia!"

Nhất thời, khắp nơi trong bồn cốc thấy từng bóng người quỳ xuống, nhìn lên trời có ba đám mây ngưng tụ thành bóng người.

Sau đó những luyện khí sĩ, mặc kệ tu vi cao thấp thế nào, mặc kệ đạo giáo khác nhau như nào cũng đều nghe được một tiếng lão, trung, thanh nói "thiện".

Mấy trăm tiên tông này, cùng mấy chục ngàn luyện khí sĩ tới tham gia đại hội đều rối rít cảm động không thôi...

Tăm hơi của thánh nhân chỉ lộ ra một chút, những đám mây kia liền rơi xuống bên dưới, trên đầu mỗi tiên tông đều có một đám mây.

Các cao thủ của tam giáo tiên tông bấm đốt ngón tay tính toán, rối rít mừng rỡ không thôi, khí vận, phúc nguyên của các tiên gia đều tăng thêm mấy phần!

Vốn dĩ năm đạo môn đã hưng thịnh rất nhiên, tự hồ còn có thể tiếp tục hưng thịnh, phồn vinh hơn trước!

Nhưng Lý Trường Thọ cũng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút...

Thịnh cực tất suy, đại vận của Tam giáo khi tới khắc cực điểm có lẽ là lúc phong thần đại kiếp ứng nghiệm.

Đại hội này cứ vậy mà kết thúc.

Nửa ngày sau, nhóm Độ Tiên Môn quay lại núi.

Trưởng môn dạy dỗ qua loa mấy câu, lại nói tới câu chuyện ở phòng trong cùng ở bảo thuyền...

Lý Trường Thọ tìm được góc điều khiển thuyền, mang theo Hùng Linh Lỵ đi cùng.

Có Cầm Huyền Nhã muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng của Lý Trường Thọ, nhẹ nhàng hạ mắt.

"Trước tiên người phải chú ý, có thể có ảnh hưởng gì với Trường Thọ sư huynh hay không, đợi sau khi về núi thì tới đỉnh Tiểu Ngọc nhận lỗi với sư huynh là được..."

Cầm Huyền Nhã thở dài trong lòng, không dám nhìn bóng lưng của Lý Trường Thọ quá lâu, mang theo Hỏa Lân kiếm đi vào bên trong khoang thuyền, tìm một góc ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.

Nhưng Lý Trường Thọ vừa tới đuôi tàu thì biến cố đã phát sinh!

Chỉ nghe thấy một tiếng quát:

"Bài- sơn- đào- hải!"

Một thân ảnh chui ra từ bên cạnh, tuy thân thể nhỏ bé, không chịu nổi gánh nặng nhưng vẫn nhanh nhẹn vòng qua người Hùng Lanh Lỵ, hai tay nhỏ bó hướng vào sau lưng Lý Trường Thọ.

Sau đó ba ba hai tiếng, hai bàn tay không dừng lực đạo.

"Ha ha ha, cuối cùng cũng trở về rồi!

Chết ngộp bổn sư thúc!

Mau lên! Trường Thọ, mau giao đồ chơi trên người ngươi ra đây! Bổn sư thúc nhịn ngươi lâu lắm rồi!"

Lý Trường Thọ nghe vậy thì cười híp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.