Chương trước
Chương sau
“Đạo hữu xin dừng bước!”

Nghe được câu truyền âm này, Văn Tịnh đạo nhân vốn không muốn phản ứng, thậm chí còn muốn hút lão đạo Thiên Tiên cảnh này, kiềm nén bản thân một chút.

Nhưng vào lúc này, Văn Tịnh đạo nhân cũng không biết rốt cuộc Tiệt giáo Tam Hung đã đi hay chưa, đáy lòng quả thực không cầm vững.

Không nhịn được, Văn Tịnh đạo nhân lại bắt đầu hoài nghi, lúc này lão đạo Thiên Tiên cảnh đã bay lên, có thể là Tam Hung đó cố ý phái tới, muốn kiểm tra xem nàng dám nói lúc nãy ra không...

Văn Tịnh đạo nhân nhắm hai mắt lại, khẽ hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận.

Vương ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Bản thân nàng không phải đối thủ của Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu, chỉ có thể lựa chọn bảo mệnh thì hơn.

Thế là, đối mặt với lão đạo Thiên Tiên chạy đến “kiểm tra” nàng, Văn Tịnh đạo nhân lộ ra mấy phần thần sắc điềm đạm đáng yêu...

Có lẽ bởi vì quá ủy khuất, đáy lòng Văn Tịnh đạo nhân đang không ngừng ấp ủ một cảm xúc bi quan phiền muộn, trước mắt không ngừng hiện ra tình huống ban nãy Tiệt giáo 【 Tam Hung 】 ăn vạ...

Nói là Tam Hung, nhưng thật ra là hữu danh vô thực.

Dù sao thì chỉ có hai con người thật sự có thể hung lên, một tên tiểu Chân Tiên khác thì làm bộ đi ngang qua, rõ ràng chính là được Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu tùy tiện kéo tới giúp đỡ!

Nhớ tới tiểu Chân Tiên này, Văn Tịnh đạo nhân càng tức giận hơn...

Thật đúng là ai cũng dám trèo lên đầu nàng giương oai!

Đối phương làm bộ đi ngang qua, còn lôi kéo cánh tay của nàng, giả mù sa mưa hô hào:

“Ai nha nha, đạo hữu, ngươi làm như vậy là không được nha!

Ai nha nha, ngươi đánh người ta bị thương như vậy, chuyện này nên làm thế nào đây?”

Ngôn ngữ như vậy, rõ ràng chính là đang nói cho nàng biết —— chúng ta ăn chắc ngươi, nhận thua đi đạo hữu!

Phi!

Tâm của Tiệt giáo các ngươi đều bẩn!

Tâm của một tiểu Chân Tiên không đáng chú ý cũng bị bẩn!

Nếu so sánh với người bên Tiệt giáo bọn họ, những cao thủ bên Tây phương ngày ngày muốn đào góc tường Đạo môn, âm thầm tính toán tam giáo, hoàn toàn chính là đại thiện nhân vì Hồng Hoang mà dốc hết tâm huyết đại khai phá vùng phía Tây, kính dâng bản thân!

Chúng hài nhi trong tộc nàng chính là đồng tử đồng nữ được lọc ra từ từng đóa Thiên Linh trong nước thánh!

Nhất là, Văn Tịnh đạo nhân vừa nghĩ tới...

“Bản nữ vương đại nhân rõ ràng đã nhận thua, thế nhưng bọn họ không hề làm gì với bản nữ vương!”

Đây mới là chuyện đáng giận nhất!

Tam Hung chỉ lấy đi một đống bảo tài vô dụng, linh thạch, Quỳnh Tiêu kia bảo nàng trùm chiếc váy dài này lên, lại quở trách nàng làm xấu tập tục trong Hồng Hoang, ảnh hưởng đến nam giáo ngây thơ đang tu hành trong Tiệt giáo chúng ta.

Sau đó, bảo nàng lập ra lời thề đại đạo, như vậy mới thả nàng rời đi...

Đây chính là không thể ngước mặt nhìn ai!?

Chẳng lẽ Văn Tịnh đạo nhân nàng không đáng bị Tiệt giáo các ngươi nhắm vào sao? Không đáng bị các ngươi bức hiếp, làm chút chuyện càng có ý nghĩa hơn sao?

Mệnh của nàng, chẳng lẽ chỉ trị giá một đống linh thạch bảo tài sao?

Tây Phương giáo lời thô tục!

Có trời mới biết rốt cuộc nàng đã trải qua những chuyện gì!

Văn Tịnh đạo nhân càng nghĩ càng bị đè nén, thật sự muốn trực tiếp chửi ầm lên, nhưng lại nhớ tới, ban nãy nàng bị ép lập ra một lời thề đại đạo kia...

Lời thề đó...

Phải nói âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, kín kẽ không một kẽ hở đến cỡ nào, mới có thể viết ra một bản lời thề đại đạo như thế!

Lần này tiên nhân Tiệt giáo tính kế nàng, rốt cuộc đang có mưu đồ gì?

Rung cây dọa khỉ sao?

Hay chỉ đơn thuần là tình cờ đụng phải nàng, tùy tiện tới bắt nạt một chút cho vui thôi?

Chuyện vui...

Văn Tịnh đạo nhân nàng, trong Hồng Hoang không tính là hàng đầu, nhưng tuyệt đối có thể được xưng tụng là nhân vật có tiếng tăm, một đại thần thông, cứ như vậy trở thành người làm trò vui cho hung nhân Tiệt giáo...

Đã nhiều năm như vậy, Văn Tịnh đạo nhân nàng tính kế không biết bao nhiêu sinh linh, người đã gặp nàng, biết danh hiệu của nàng, cơ bản đều đã chết rồi.

Nhưng mà, ngày hôm nay gặp phải cao thủ chân chính tính toán mới biết, sự chênh lệch đã lớn như vậy...

Hoặc là nói, nhân gia sao có thể bái Tiệt giáo Thánh Nhân làm vi sư, mà chính mình, lại chỉ là một huyết nhận trong tay Tây Phương giáo Thánh Nhân...

Nghĩ tới đây, Văn Tịnh đạo nhân cười tự giễu một tiếng, đột nhiên có chút chán nản.

Đấu không lại, tất nhiên sẽ thua, còn muốn tiếp tục đối nghịch với Đạo môn nữa không?

Chính mình vẫn luôn vì Tây Phương giáo mà hối hả ngược xuôi, nhưng chỉ nhận được một chút hương hỏa công đức...

Nàng thật quan tâm những tộc nhân bị Tây Phương giáo chế trụ thì sao?

Để tay lên ngực tự hỏi, cũng không nhìn thấy rõ.

Lần trước những tộc nhân kia bị Long tộc diệt sát, chính mình cũng không chút đau lòng, chính là cảm thấy mình bị đám ngốc Long Long kia tính toán, đáy lòng không ngừng tức giận.

Nhưng nếu không có những tộc nhân kia, nàng ở trong thiên địa này cũng không có cảm giác tồn tại nào, giống như một cô hồn từ viễn cổ lơ lửng đến đây.

Tam giáo, Tây phương, Thiên đạo, đại thế, công đức, đại giáo chi tranh...

Ha ha...

Nói cho cùng, rốt cuộc những chuyện này có liên quan gì đến Văn Tịnh đạo nhân?

Cười một tiếng vạn năm không bận bịu, thán một câu đại đạo vô thường.

Không bằng đi xuống biển hỗn độn, tránh khỏi cuộc điều tra của Thánh Nhân, tìm kiếm một mật địa để trốn tu hành.

Nếu có vận khí tốt, tìm được một hai sinh linh hỗn độn trong bộ tộc có thực lực không mạnh, hoặc lưu lạc hỗn độn trong biển, có sinh linh tồn tại trong mảnh vỡ Hồng Hoang, chính mình vẫn có thể làm nữ vương đại nhân như trước...

Thế là, Lý Trường Thọ chỉ thấy:

Văn đạo nhân vốn vô cùng hung ác, đột nhiên lộ ra mấy phần chán nản, nụ cười hiu quạnh, đang ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt tràn đầy cảm khái.

Chỉ nghe thấy Văn đạo nhân này mở miệng, dùng một giọng điệu bình thản, truyền thanh với lão đạo cách đó mấy trăm dặm nói:

"Đạo hữu không cần đi qua đây.

Lời thề đại đạo đại đạo của các người đã hoàn mỹ như thế, còn lo lắng sau này bần đạo sẽ trả thù hay sao?"

Quả nhiên!

Đáy lòng Lý Trường Thọ cười khổ, Văn đạo nhân này đã gặp phải Triệu đại gia và Quỳnh Tiêu tiên tử!

Triệu đại gia và Quỳnh Tiêu tiên tử không trực tiếp giết chết nàng, có lẽ là không biết nàng theo đạo nào...

Vào lúc này nhìn lại, Văn đạo nhân cũng là một mỹ nhân.

Đáng tiếc...

Trong mắt Lý Trường Thọ, Văn đạo nhân này coi như đẹp hơn so với Hằng Nga trăng rằm 【 đứng trong năm vị trí hàng đầu trong tam giới 】, đó cũng chỉ là ngoan nhân Hồng Hoang sáu chân!

Tiếp tục tiếp cận Văn đạo nhân, Lý Trường Thọ còn chưa kịp mở miệng đáp lời, Văn Tịnh đạo nhân lại truyền âm tới, cảm xúc có chút kích động:

"Đạo hữu, đã đủ chưa!

Bần đạo không cần thể diện nữa sao? Các ngươi không khỏi quá khinh người rồi đó!

Vâng, là bần đạo không thể trêu vào các ngươi, bần đạo tránh còn không được sao?

Bần đạo rời khỏi Hồng Hoang này, các ngươi đã hài lòng chưa?"

Lý Trường Thọ: ...

Không phải bị ấm đầu đấy chứ, sao đột nhiên bắt đầu bi quan chán đời rồi?

Hắn và Văn đạo nhân, cũng coi như giao thủ mấy lần trên không rồi, một lần xem Văn đạo nhân là tai họa ngầm khó giải quyết nhất, công tác phòng muỗi đã trở thành chuyện cân nhắc hàng đầu của hắn khi đi ra ngoài.

Lý Trường Thọ dựa theo phong cách làm việc qua mấy lần tương tác với Văn đạo nhân, ít nhiều cũng xem như hiểu một chút thủ đoạn của văn đạo nhân này.

Lúc này mặc dù không thể loại trừ khả năng, Văn đạo nhân đang cố ý diễn trò.

Nhưng theo chỉ thị mà Thánh Nhân lão gia đã cho rồi suy luận nghịch hướng, rất có thể Văn đạo nhân bởi vì bị ăn vạ, không hiểu tại sao lại nản lòng thoái chí, thật sự muốn rời khỏi Hồng Hoang, tránh khỏi tam giới...

Chuyện này sao có thể chứ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.