Hả? Đại pháp sư không phải đã đi rồi sao, tại sao lại... 
Trong đám người bên hồ, Lý Trường Thọ ngồi trên bồ đoàn, đáy lòng nghe một câu truyền âm kia. 
“Ba vạn dặm phía đông, đợi ngươi trong rừng cây nhỏ.” 
Đây chính là Đại pháp sư? 
Đại pháp sư nhà mình không dây dưa như thế mới đúng, chẳng lẽ có người mô phỏng đạo vận của Đại pháp sư để dụ ông ấy ra ngoài sao? 
Đáy lòng Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, há miệng không nói ra được, dùng khẩu hình nói sáu chữ lớn: 
“Kính, mong, truyền, thanh, cảm, ngộ.” 
Trong ba vạn dặm bên ngoài, vào lúc này, Đại pháp sư mặc áo bào trắng đứng trong rừng cây nhỏ không nhịn được... cười ra tiếng. 
Tiểu Trường Thọ này vẫn thú vị như vậy. 
Sao vậy, chẳng lẽ cảm thấy, nếu có người giả mạo ông, ông sẽ không cảm nhận được, suy tính không ra sao? 
Ngay lập tức, Huyền Đô đại pháp sư cũng ấp ủ một phen, bấm tay gảy nhẹ, gảy Thái Thanh đại đạo, giống như vung lên một dây cung vô hình, một tia gợn sóng theo tiếng rung của đại đạo, đã tới đáy lòng của Lý Trường Thọ, ngưng tụ thành một chữ lớn: 
【 Ổn 】. 
Lúc này Lý Trường Thọ mới tin chín phần rưỡi, cẩn thận suy tư một chút, nói một câu với Hùng Linh Lỵ đang ngồi đọc sách bên cạnh: 
"Ngươi ngồi ở đây đừng đi loạn, ta đi bắt chút thịt rừng cho ngươi." 
Hùng Linh Lỵ vội vàng gật đầu, nhìn Hải thần đại nhân với ánh mắt tràn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293555/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.