Chương trước
Chương sau
Lần này Đông Mộc Công mang đến rất nhiều quà ban thưởng, từ bảo tài, linh đan, đến tiên thảo, tiên quả, còn có một ít trân bảo tơ lụa bề ngoài hào nhoáng, dùng để trang trí phủ đệ, động phủ cũng không tệ.

Lý Trường Thọ từ phía xa xa cúi đầu với cửu trọng thiên khuyết, cảm tạ đã Ngọc đế ban thưởng, sau đó lấy hai bảo nang trong đó ra, đưa cho Đông Mộc Công.

Đông Mộc Công khoát khoát tay, lần này ngay cả nửa câu khách sáo cũng không nói, chỉ lo thở dài...

"Mộc Công... ngài làm sao vậy?"

"Ta, ta!"

Đông Mộc Công há miệng nhưng không nói gì, ngửa đầu khẽ hít một hơi, "Ta không thể nói!"

Lý Trường Thọ cau mày nói: "Là do đại đạo lời thề trói buộc sao?"

"Haizz!" Đông Mộc Công lắc đầu, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ngửa đầu thở dài, "Một đời anh danh! Bần đạo một đời anh danh mà!"

Khóe miệng Lý Trường Thọ co quắp một trận, cau mày nói: "Mộc Công, ngươi không cần phải nói, nếu ta đoán được đúng rồi, ngươi không cần nói, đứng im ở đó.

Mộc Công chính là lúc đến nơi này đã gặp phải hai cao thủ?"

Đông Mộc Công lập tức đứng yên như đầu gỗ.

Lý Trường Thọ đưa tay vuốt vuốt mi tâm, đáy lòng hiện ra một chút hình ảnh...

Đông Mộc Công đường làm quan rộng mỡ, ăn lẩu hát ca, bỗng nhiên bị người đánh cho bất tỉnh, lúc tỉnh lại quần áo đã không còn chỉnh tề...

Hả, không phải kịch bản này chứ.

Lý Trường Thọ đứng dậy, đi qua đi lại một trận.

"Người tập kích ngươi có thù oán sao?"

"Không thù không oán." Đông Mộc Công cười khổ nói, "Việc này không thể nhắc đến, thật ra bọn họ vẫn chưa động thủ với ta, nhưng, nhưng... Từ khi nào Hồng Hoang lại hình thành tập tục như vậy?

Ta còn chưa đụng vào, lão đầu kia đã ngã rồi! Ngã rồi!"

Ầm ầm ——

Trong không trung đột nhiên vang lên từng tiếng sấm rền, trên con đường nhỏ của Hải thần miếu cũng đều là tiếng hô hoán【 trời mưa lấy quần áo vào 】, 【 trời mưa xuống rau xanh bán đổ bán tháo 】.

Đông Mộc Công nhanh chóng im lặng, tiếng sấm rền trên đỉnh đầu lập tức biến mất không còn nghe thấy nữa.

Lý Trường Thọ cân nhắc lời nói, lại hỏi: "Mộc Công có quen hai người kia không?"

"Sao ta biết bọn hắn được chứ? Bọn họ rõ ràng không phải dung mạo thật!"

Đông Mộc Công thở thật dài, "Không thể nói tiếp nữa, nếu nói tiếp, đại đạo lời thề sắp đến rồi!

Gần đây đạo hữu đi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận một chút!

Hồng Hoang quá phức tạp, con đường vừa trắc trở lại trơn trượt!

Bần đạo vẫn nên quay về trời thôi."

Lý Trường Thọ: ...

Cũng may Mộc Công không biết hai đại lão này, cũng còn may, bọn họ cũng không ra tay với Mộc Công.

Nếu không thì Đông Mộc Công sẽ đi tìm Ngọc đế khóc lóc kể lể một phen, trong cơn tức giận Ngọc đế sẽ đi tìm Đạo Tổ lão nhân gia khóc lóc kể lể một trận, như vậy đại kiếp Phong Thần sẽ không đến đây nữa?

Tính cách của vị tiên tử Quỳnh Tiêu kia còn muốn gây sự hơn Triệu Công Minh nữa!

Đây không phải tăng thêm nhân quả sao?

Đại kiếp vừa rơi xuống, ngươi không lên bảng thì ai lên bảng?

"Mộc Công, Mộc Công!"

Giấy đạo nhân cầm phất trần ra khỏi Hải thần miếu, đuổi theo Đông Mộc Công đã sắp cưỡi mây phi thiên, bảo Đông Mộc Công nhận lấy “tiền hoa hồng” này.

Lúc Đông Mộc Công rời đi, bóng lưng hiu quạnh như vậy...

Gió khẽ thổi, Đông Mộc Công giật mình, cũng không dám chậm rãi tiếp tục bay, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, vội vàng xông về phía Nam thiên môn.

Giấy đạo nhân lão thần tiên của Lý Trường Thọ ngồi trong Hải thần miếu trầm tư một trận.

Việc này...

Hắn không quản được, chỉ có thể để mặc bọn họ đi.

Hiện tại phải đợi đại hội nguồn gốc tam giáo kết thúc, bản thể người thật trở về trong Độ Tiên môn, trước bức họa của Thái Thanh Lão Tử, đốt ba cây cao hương, cúi đầu bái Thánh Nhân lão gia.

Thái Thanh lão gia tại thượng, tập tục Đạo môn tuyệt đối không phải một tiểu đệ tử chưa được Kim Tiên như hắn làm hư!

Sau đó căn dặn Ngao Ất một tiếng, bảo Nhị Giáo chủ cách tứ đại đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo bọn họ xa một chút, đây cũng quá...

Nhắc đến Ngao Ất, đáy lòng Lý Trường Thọ đáy khỏi bắt đầu suy tư, mấy người Triệu Công Minh ăn vạ khắp nơi, có ảnh hưởng gì đến chuyện 【 Long tộc thượng thiên 】 không.

Đương nhiên ảnh hưởng là có, đả kích cao thủ Tây Phương giáo ngoài mặt, hoặc nhiều hoặc ít sẽ chậm trễ việc tính toán của Tây Phương giáo đối với Long tộc.

Nếu Triệu Công Minh có thể đụng vào Văn đạo nhân, đó mới là chuyện cực kỳ tốt...

Chỉ là khả năng không được nhiều cho lắm.

Lắc đầu, Lý Trường Thọ xóa hết tất cả khí tức ở nơi này, giấy đạo nhân này thi triển thổ độn biến mất tại hậu đường, cũng không quên để lại một chút tài vật cho người coi miếu ở nơi này.

Sắp xếp xong giấy đạo nhân Thiên Tiên cảnh này, tiếp theo Lý Trường Thọ sẽ đợi đại hội nguồn gốc tam giáo kết thúc.

Cũng không biết, đại hội lần này còn bao lâu mới có thể kết thúc.

Cũng không biết những linh thú cây non trong linh thú quyển ở Tiểu Quỳnh phong đã bị Linh Nga nuôi chết mấy con rồi...

...

Nửa tháng sau, Thiên đình, Nguyệt Lão điện.

Huyền Đô đại pháp sư mặc một bộ áo bào trắng tay lớn, từ phía Đâu Suất cung chậm rãi bước tới, khóe miệng mang theo mấy phần ý cười điềm đạm thoải mái, không màng danh lợi.

Nguyệt lão vội vàng bước ra đại điện nghênh đón, mang theo hai đồng tử, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đối với việc Huyền Đô đại pháp sư đến, biểu thị vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, cũng xuất phát từ sự ngưỡng mộ dưới đáy lòng.

Vào Nguyệt Lão điện, Nguyệt lão chủ động nói: "Đại pháp sư, lần này vẫn là... theo quy tắc cũ chứ?"

"Không được." Đại pháp sư khoát khoát tay, cười nói, "Lần này tới nơi này, là muốn nói với Nguyệt lão một tiếng, về sau không cần làm chuyện này nữa."

Nguyệt lão ngẩn người, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống.

Nguyệt lão vội nói: "Là tiểu tiên đã làm chỗ nào không đúng sao?

Đại pháp sư, bọn họ không sinh, thật sự không phải do tiểu tiên có thể quản! Tiểu tiên chỉ có thể kéo nhân duyên cho bọn họ!

Bọn họ, bọn họ!"

"Ồ?"

Đại pháp sư nhíu mày, cười híp mắt hỏi một câu: "Nguyệt lão sớm biết việc này rồi?"

"Chuyện này." Nguyệt lão cảm thán nói, "Luyện khí sĩ kết duyên vợ chồng, sẽ có rất ít ý nghĩ nuôi dưỡng dòng dõi, tiểu tiên, tiểu tiên... kính mong Đại pháp sư thứ tội!"

Đại pháp sư cười khoát khoát tay, ôn thanh nói:

"Chuyện này không liên quan đến Nguyệt lão, là trước đây ta đã suy nghĩ sai sót, hôm nay đến tìm Nguyệt lão là nói lời cảm tạ cũng như nhận lỗi.

Nơi này có một chút linh đan, những năm này đã làm phiền Nguyệt lão rồi."

"Tiểu tiên cũng không dám nhận, tiểu tiên cũng không dám nhận!

Vì Đại pháp sư làm chút chuyện, tiểu tiên hết sức vinh hạnh!"

Đại pháp sư đang định khuyên bảo, bỗng nhiên nhướng mày, đáy lòng đột nhiên có chút ý nghĩ không thuận, dường như có chuyện gì đó đang phát sinh có liên quan đến Nhân giáo.

Nguyệt lão thấy Đại pháp sư nhíu mày, cặp chân già kia đang run rẩy, chủ động “cướp” lấy mấy bình ngọc kia, khuôn mặt già có chút trắng bệch...

Huyền Đô đại pháp sư bấm ngón tay suy tính, rất nhanh đã lộ ra mấy phần mỉm cười, chắp tay với Nguyệt lão, thân hình nhẹ nhàng lấp lóe, đã biến mất trong điện Nguyệt Lão điện.

"Ừm... đi gọi Tiểu Trường Thọ kia đi, ta cũng không nên trực tiếp hiện thân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.