Chương trước
Chương sau
Lý Trường Thọ vội vàng từ trong đất nhảy ra ngoài, cúi đầu nhìn bầu trời xa xa, còn chưa đứng thẳng người, trong lòng, lời nói của Huyền Đô đại pháp sư đã chậm rãi truyền ra:

【Trường Thọ à, đại hội lần này, là bần đạo bảo ngươi tới.

Bần đạo vốn định để ngươi sớm đi dương danh lập vạn, để cho ngươi có thể nhanh chóng vào trong Đâu Suất cung, thay ta xử lý giáo vụ Nhân giáo.

Nhưng mà, ngày hôm nay cùng ngươi thí luyện, nhìn ngươi nói chuyện hành động, ngược lại ở trên người ngươi, ta đã thấy được rất nhiều, học được rất nhiều.

Bần đạo tâm cảm giác hổ thẹn, không còn miễn cưỡng ngươi nhiều, bèn trở về tiếp tục bế quan.

Ngươi cứ ở Hồng Hoang tiếp tục tu hành đi, vạn sự không nên cưỡng cầu, hết thảy thuận theo tự nhiên, liền có thể được theo tâm như ý.

Nhìn ngươi ghi nhớ ngôn ngữ của ngươi ngày hôm nay, một lòng cầu mộ trường sinh, không nhiễm hư danh thế gian.

Nhân giáo có ngươi, tâm ta rất an ủi.】

Lý Trường Thọ: …

Một hồi gió bắc thổi qua từ sau lưng của hắn, mang đi vài ba lá cây vàng...

Đại pháp sư phẩm vị tinh tế để lại mấy câu nói ấy, khóe miệng Lý Trường Thọ bắt đầu run rẩy điên cuồng, như là đã mất đi hết thảy khí lực, ngồi quỳ xuống…

Trời thương ơi!

Hắn trước đây, trước đây đã làm những gì!

Cơ duyên a!

Bình sinh đến bây giờ, cơ duyên lớn nhất a!

Sớm biết đại hội tam giáo lần này mình dương danh là có thể vào Đâu Suất cung tu hành, hắn còn làm nhiều việc ngoằn nghèo như thế làm gì? !

Đi vào cứ bày ra tu vi chân chính, quét ngang đệ tử tam giáo tiên tông, vậy chẳng phải xong việc sao!

Đại pháp sư a Đại pháp sư, ngài làm gì phức tạp nhiều như vậy, trực tiếp hỏi hắn một câu, hắn khẳng định sẽ gật đầu nói một vạn lần ta nguyện ý mà!

Nếu như cho sự hứa hẹn này một kỳ hạn, hắn nhất định sẽ nói ——trăm triệu vạn năm!

Có thể tới một lần nữa hay không, hắn tuyệt đối. . . Sẽ đi đầu con đường nhất dương danh tầm thường kia!

Đây chẳng lẽ là mệnh số mình không đủ?

Lý Trường Thọ quỳ tại đó, mặt mũi tràn đầy sống không còn gì luyến tiếc, đáy lòng hoàn toàn u ám, trong miệng phun ngụm trọc khí, cả người dần dần bị hắc tuyến thôn phệ...

Vì cái gì đáy mắt của hắn tràn ngập lệ nóng, bởi vì thâm sâu của hắn với Hồng Hoang Nhân giáo yêu…

"Trường Thọ sư huynh?"

Hữu Cầm Huyền Nhã và Hùng Linh Lỵ đang từ hậu phương chạy đến;

Nhìn thấy Lý Trường Thọ ở chỗ này ngồi xổm, biểu tình vô cùng thất lạc, Hữu Cầm Huyền Nhã vội vàng bay xuống.

Nhưng vào lúc này, một màn đạo vận huyền diệu kia quanh người Lý Trường Thọ chậm rãi tiêu tán, trong đó có một tia vừa vặn đi ngang qua Hữu Cầm Huyền Nhã.

Lông mày nhỏ nhắn của Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu, đáy lòng cảm ngộ tùng sinh, chỉ là hướng về phía trước phóng ra một bước, đứng tại chỗ, lại lâm vào kiếp sống tu đạo khó được một lần đốn ngộ

Cơ duyên ư...

'Cũng không đúng...'

Lý Trường Thọ quỳ ngồi dưới đất, thân hình từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn chăm chú bụi cỏ trên đất, trong lòng không ngừng tính toán.

Coi như tâm hóa tro tàn, ý lạnh, đau lòng, tiên thức vẫn không quên giám sát xung quanh.

Mình bỏ lỡ cơ duyên lần này dường như cũng không phải chuyện xấu.

Mọi thứ đều có một mặt tốt và một mặt xấu, bây giờ mình vào Đâu Suất Cung, từ một loại ý nghĩ nào đó mà nói cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt.

Nếu như trước đây mình theo tâm ý Đại pháp sư, sẽ vi phạm với giáo lý Nhân giáo, ngược lại có thể sẽ mất đi 'Nhãn mắt của Thánh Nhân lão gia'...

Kể từ đó, phía sau con đường phát triển của mình, có thể trở thành đệ tư của Đại pháp sư, hoặc là đệ tử của hóa thân Thánh Nhân Thái Thượng lão quân.

Vậy sau này kiếp nạn Phong Thần, chẳng phải là chính mình có khả năng sẽ trở thành người ứng kiếp của Nhân giáo?

Trước kiếp nạn Phong Thần, Thái Thanh thánh nhân có nói một câu 'Ta chỉ có một đệ tử', có thể làm tên của Huyền Đô đại pháp sư miễn lên Phong Thần Bảng.

Nếu bây giờ mình vào Đầu Suất Cung, nói không chừng đại kiếp tam giáo Đạo môn sẽ ứng lên người mình.

"Ai..."

Bây giờ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Đương nhiên Lý Trường Thọ biết, lúc này hắn vào Đâu Suất Cung cũng có thể trước thời hạn thông qua việc thành tâm gia sức vì Ngọc đế, mưu tính một cái vị trí chính thần Thiên đình, mà sau khi tiến vào Đầu Suất Cung, hệ số an toàn sinh mệnh của mình có thể tăng lên rất lớn...

Nhưng nếu đổi góc độ xem xét sẽ chỉ làm dịu đi phân nửa sự mất mác trong lòng mình mà thôi.

Giống như đời trước, lúc hắn còn đang đi học có coi trọng một cái xe thể thao không có tiền mua nên đã tiết kiệm mấy trăm vạn...

Mặc dù cơ hội lần này không thể nắm bắt được cũng có thể cẩn thận tổng kết lại, từ lúc tu tiên đến nay, đây cũng coi như một kinh nghiệm khá quý giá sau khi thất bại.

Đại La Kim Tiên nào đó có nói rất hay, thất bại là mẹ thành công.

Mặc dù thành công luôn giống như bị mẹ kế nuôi lớn, còn thường xuyên bị đè ép co lại...

Mọi thứ đều là hăng quá hóa dở, một lòng cầu yên ổn đương nhiên cũng có tệ nạn.

Ở đời trước Lý Trường Thọ có đọc qua trong sách, nếu năm đó Gia Cát Không Minh không phải là một lòng cầu yên ổn, tiếp nhận ngụy diên kỳ mưu ‘Binh ra tử ngọ cốc’ thì có lẽ kết cục của 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》đã không đi theo hướng của lịch sử.

Vậy…

Mình có nên ổn định cơ bản giữ không thay đổi dưới tình huống ở một phương diện khác không bị cản trở như vậy?

Lý Trường Thọ cân nhắc một chút, vẫn là bỏ ý định này đi.

Hiện nay, tay hắn nắm hai đầu dây thừng là Thái Thanh, Ngọc đế, mà phương hướng hai đầu dây thừng này tạm thời trùng nhau, mình có thể dựa vào bọn họ nhanh chóng leo lên, đã không cần vượt qua quá nhiều nguy hiểm.

Xử lý tốt chuyện Long tộc thượng thiên.

Tự mình vượt qua đại kiếp Kim Tiên.

Đây mới là ba chuyện đại sự mà mình cần toàn lực ứng phó.

Cơ duyên lần này chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta, không có thì không có thôi.

[ Mặc dù không thể biến tốt hơn nhưng tối thiểu sẽ không bởi vì sự kiện này mà biến kém hơn. ]

Nhớ tới đây, Lý Trường Thọ cười khẽ một tiêng, cả người lại khôi phục tinh thần.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ trong chốc lát.

Ý nghĩ trong lòng bỗng nhiên thông suốt, từng tia đạo vân lưu chuyển ở trong lòng hắn, cảm giác bản thân và thiên địa càng thêm phần gắn bó…

‘Chậm đã!’

Gần đây cảm ngộ xảy ra chuyện gì?

Sao gần đây luôn xuất hiện ở loại địa phương này, loại tình hình này.

Lý Trường Thọ vội vàng ấn xuống đạo tâm không an phận thu nạp cảm ngộ nặng nề, sau này trở về núi sẽ đi đột pháp.

Áp chế cảm ngộ cũng không phải là hoàn toàn vứt bỏ cảm ngộ, chỉ là để cho cảm ngộ chậm lại, sẽ tổn thất một phần đến hai phần chỗ tốt thôi.

Bây giờ Đại pháp sư đã không ở chỗ này, mình đột phá cảm ngộ bại lộ tu vi cũng không có chút ý nghĩa nào chỉ làm cho mình rước lấy phiền phức.

Nhưng mà, bên này Lý Trường Thọ vừa ngăn chặn cảm ngộ của bản thân, lại đột nhiên phát hiện được, bên cạnh có một luồng hơi thở yếu, nhưng cũng gọi là đạo vận huyền diệu, đang từ từ lưu chuyển ra bốn phía.

Đột phá?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.