Lý Trường Thọ trốn trong tối chỉ đường, Hùng Linh Lỵ vắt chân lên cổ lao nhanh trên mặt đất, hai người nhanh chóng chạy đến một chỗ ẩn núp mới.
Nếu đã không thể trốn bên ranh giới, vậy thì chỉ có thể di chuyển chiến lược.
Liên tục hai nhóm yêu thú xông về phía vị trí của mình, điều này đã làm Lý Trường Thọ suy đoán, nếu không phải có người cố ý làm, vậy đây chính là cơ chế trừng phạt việc trốn trong vùng biên giới.
Như vậy trước mặt bao người, muốn gian lận với bảo đồ càn khôn cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Rất có thể, tình huống như thế này, chính là một trong những quy tắc ẩn giấu trong đại hội lần này…
【 Vị tiền bối Vân Trung Tử này đúng là suy nghĩ rất chu toàn. 】
Dựa vào tiên thức mình dò xét khá xa, Lý Trường Thọ vận chuyển Phong Ngữ chú, chuẩn bị tốt màng tơ nhện, thi triển thổ độn, đi theo phía sau Hùng Linh Lỵ.
Rất nhanh, Hùng Linh Lỵ chạy nhanh tới bờ sông của một con sông lớn, tìm thấy một hang động lớn được nước sông dội rửa ở dốc núi bên bờ sông, cùng Lý Trường Thọ trốn vào trong đó.
Lý Trường Thọ bố trí hai tầng chướng nhãn pháp cấp thấp, dùng tiên thức tiếp tục quan sát trong phạm vi năm trăm dặm.
Lần này, bọn họ đã tiến vào phạm vi hoạt động đông đảo của luyện khí sĩ, không tới vị trí bên ranh giới nữa.
Với trình độ đấu pháp của những luyện khí sĩ này, chính mình sẽ không bại lộ át chủ bài, chủ yếu dẫn dụ sự chú ý.
Hùng Linh Lỵ cố gắng cuộn mình trong góc, cúi đầu nhìn Lý Trường Thọ, "Biểu huynh, chúng ta phải luôn trốn tránh thế này sao?"
"Phải xem tình hình đã." Lý Trường Thọ cười nói một câu, bỗng nghe một tiếng sét vang dội, từ trong giáp trụ Hùng Linh Lỵ truyền đến.
Hùng Linh Lỵ ngượng ngùng gãi đầu, "Ban nãy thấy hai con yêu thú nên đói bụng."
"Hai con đó không thể ăn được." Lý Trường Thọ lấy ra một bình đan dược, "Đói thì ăn một viên...
Theo lý mà nói ngươi nên tích cốc mới đúng."
"Ừm, hiện tại ta không ăn cũng sẽ không chết đói, nhưng nếu không ăn thịt, trên người sẽ không có bao nhiêu sức lực."
Hùng Linh Lỵ có chút ngượng ngùng nói, ở trên núi nàng cũng thường xuyên đói bụng, dù sao thì sau khi mọi người tích cốc thì phần lớn đều không thích ăn đồ vặt...
Lý Trường Thọ gật đầu, đại khái hiểu được thể chất của Vu nhân.
Hắn đang muốn tiếp tục hỏi ý, đột nhiên tiên thức bắt được, lại có ba con yêu cầm đang bay ra khỏi khu vực biên giới, đang lao nhanh về phía Hùng Linh Lỵ và hắn.
Lý Trường Thọ nhíu mày, lập tức loại bỏ suy đoán 【 cơ chế trừng phạt vùng biên giới 】 trước đây.
Trong mấy khả năng còn lại,【 có người cố ý làm khó 】, 【 huyết mạch vu nhân có sức hấp dẫn kỳ lạ đối với yêu thú】là có xác suất lớn nhất.
"Linh Lỵ, ngươi thường xuyên đi săn, đã từng bắn chim chưa?"
Hùng Linh Lỵ lập tức gật đầu, vui vẻ đáp trả:
"Tất nhiên là có rồi!
Trại chúng ta đều biết đi săn bắt cá, bắn chim, mò cá, người nào cũng biết cả!
Chỉ có điều lúc bắn chim, đều phải dùng một số xiên để ném, nhưng trên người ta không mang theo..."
"Ta làm một ít cho ngươi là được." Lý Trường Thọ tiện tay đánh một chiêu ra bên ngoài, bùn cát dưới đáy sông trào lên, trong lúc đó hai tay Lý Trường Thọ nhanh chóng ngưng tụ thành từng xiên dài ba đầu nhọn màu vàng đất.
Mỗi cây xiên, Lý Trường Thọ đều cố ý làm to thêm nặng thêm, tính chất đều đều, xúc cảm xuất chúng.
Hùng Linh Lỵ ở bên cạnh thấy vậy thì hưng phấn...
Hải thần hiển linh ngay trước mặt!
Lý Trường Thọ đưa một bó trường xiên cho Hùng Linh Lỵ, nghiêm mặt nói:
"Có mấy con đại điểu đang bay tới, trông cậy vào ngươi đó.
Cũng đừng quá áp lực, nếu ngươi ứng phó không được, tự nhiên ta sẽ ra tay."
Hùng Linh Lỵ mím môi, trong đôi mắt to tràn đầy ánh sáng, trịnh trọng gật đầu với Lý Trường Thọ, thấp giọng nói:
"Biểu huynh! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!"
Lý Trường Thọ lộ ra mấy phần mỉm cười, khoát tay, Hùng Linh Lỵ ôm bó trường xiên kia xông ra khỏi chỗ ẩn thân.
Một lát sau, bên ngoài động truyền đến tiếng xé gió dồn dập, ngay sau đó là tiếng gào thét thê thảm của mấy con yêu cầm...
Lý Trường Thọ ở trong mặt đất dưới động thu hồi bình sứ trong tay, tiên thức cũng bắt được, mười mấy tên luyện khí sĩ vốn đang truy đuổi mấy con yêu cầm hơn này, đã phân tán rút lui...
Ba con yêu cầm màu sắc sặc sỡ, đập xuống khu rừng cách đó trăm trượng.
Hùng Linh Lỵ nhìn mấy con yêu cầm này phát ngốc, lau nước miếng trên khóe môi, thành thật quay đầu, chuẩn bị trở về hang động.
Chỉ nghe thấy một tia truyền âm lọt vào tai:
"Đi qua bên trái chặt cánh của con yêu cầm đó xuống đi, chúng ta chuyển tới nơi khác, rồi nướng nó cho ngươi đỡ đói.
Loại yêu cầm này tên là đại gà cảnh đủ màu, cánh của nó là mỹ vị hiếm có."
Hùng Linh Lỵ lập tức vui vẻ xông tới, động tác nhanh nhẹn giữ cánh con yêu cầm dài tới ba trượng kia, chân đạp lên thi thể của yêu cầm, dùng sức kéo mạnh, yêu huyết bắn khắp nơi...
Một lát sau, Hùng Linh Lỵ kẹp hai “cánh gà” dài một trượng dưới xương sườn, hùng hùng hổ hổ lao vút đi.
Bên đường những luyện khí sĩ xuất thân từ tam giáo tiên tông nhìn thấy, tất cả đều nhượng bộ lui binh, phần lớn ánh mắt đều ngu ngơ, không dám bước lên phía trước nhắc đến nửa câu...
Trường hợp như thế này, đương nhiên sẽ không ai dám đánh lén.
Mỗi người đều phải biểu hiện ra phong độ của quân tử, nhẹ nhàng hữu lễ, cho dù muốn ra tay tranh đoạt bảo vật, đều phải thông báo trước một tiếng, nói mình muốn ra tay...
Nửa canh giờ sau giữa một khu đất trống trong rừng, Hùng Linh Lỵ khéo léo ngồi sau một đống lửa hẹp dài, tay trái cầm một cây xiên đất dài ba trượng, trên cây xiên đất có hai... đặc sản Hồng Hoang? Cánh gà cực lớn, dài khoảng một trượng!
Ngọn lửa khác thường này chính là “Đoán Minh chân viêm” mà Lý Trường Thọ thỉnh thoảng dùng để luyện đan, uy lực trung đẳng.
Lý Trường Thọ đang ẩn thân trong một cây đại thụ cách đó không xa, lẳng lặng quan sát bốn phía, suy nghĩ cảnh ngộ của mình trước đây...
Hùng Linh Lỵ cầm một số muối ăn, gia vị tự chuẩn bị, bàn tay lớn tùy ý rắc xuống, động tác cực kỳ quen thuộc.
Nàng không ngừng liếm môi, còn vui vẻ ngâm nga tông ta của Tiêu Dao tiên tông:
"Xanh xanh bờ cỏ bên sông, rùa đen chạy trên bờ, vì sao chạy không nhanh, trên đầu cỏ mọc xanh ~ "
Nếu người bên cạnh nghe được bài ca dao này, chắc chắn sẽ cảm thấy bầu không khí trong môn phái Tiêu Dao tiên tông hỗn loạn như thế!
Nhưng, Lý Trường Thọ thì khác.
Hắn nghe được thì khẽ nhíu mày, trong lòng đắn đo, bên ngoài có mấy vị đại năng có quan hệ với rùa, Tiệt giáo vốn có một vị Quy Linh thánh mẫu.
Những chi tiết có thể gây chú ý này, đương nhiên là phải chú ý nhiều hơn.
Lý Trường Thọ nói: "Đổi sang một bài khác."
"Ồ." Hùng Linh Lỵ rụt cổ, nhu thuận đáp một tiếng, vốn không dám nói lời nào, nhưng lại cảm thấy có thể Hải thần muốn nghe nàng hát lẩm nhẩm.
Rất nhanh, nàng đã tìm kiếm xong, ngâm nga hát bài tông ca thứ hai của Tiêu Dao tiên tông...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]