Chương trước
Chương sau
"Tốt!"

Trên đài cao của Lăng Tiêu bảo điện, thanh niên mặc áo bào trắng hét lớn một tiếng, làm cho Đông Mộc Công ở dưới đài không nhịn được giật mình.

Chỉ nghe thấy, Ngọc đế Hạo Thiên cao giọng cười to, tay không ngừng vỗ nhẹ vào án thư, trong miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Những lời của Trường Canh ái khanh rất đúng ý ta!

Việc này, ta đã để tâm nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng có vị ái khanh khuyên nhủ!

Ha ha ha ha!

Tại sao đến giờ ta mới gặp được Trường Canh chứ? Ha ha ha! Tứ hải đã định là vậy!"

Đông Mộc Công cúi đầu không dám nói, đáy lòng lại tán thưởng một trận.

Phần góp ý này là hai canh giờ trước, hắn đã cầm từ Nam Hải Hải thần miếu về đây.

Sau khi tới tay, Đông Mộc Công lập tức ngựa không dừng vó, mây không ngừng bay, nhanh chóng trở về, dâng lên cho bệ hạ.

Đã nhiều năm rồi không thấy Ngọc đế bệ hạ vui vẻ như vậy...

Đáy lòng Đông Mộc Công cũng hiểu được ít nhiều, mỗi câu nói của bệ hạ đều tiềm ẩn hàm nghĩa.

【 Để tâm nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng có vị ái khanh khuyên nhủ việc này 】là đại biểu cho, thật ra bệ hạ cũng không nghĩ tới cảm giác sáng tỏ thông suốt như thế này.

Đạo hữu Trường Canh đạo hữu này đúng là cao nhân!

"Chúc mừng bệ hạ." Đông Mộc Công chắp tay nói, "Bây giờ có được kế sách trấn an tứ hải, tam giới quy tâm đẵ nằm trong tầm tay."

"Mộc Công nói hơi quá lời rồi." Ngọc đế cười nói, "Bây giờ tam giới có mấy vị Thánh Nhân lão gia chủ trì, Đạo môn tam giáo bảo vệ sự bình ổn trong thiên địa.

Có lẽ quy tâm về ta cũng không quá quan trọng, tam giới bình ổn là được rồi."

Đông Mộc Công lập tức động dung, đáy lòng lại cười thầm.

Từ khi bệ hạ tự gặp Nam Hải Hải thần, những hành động cử chỉ ngày thường cũng trở nên ổn thỏa hơn rất nhiều.

Tất nhiên, hắn làm thần tử không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu cảm thán:

"Tấm lòng bệ hạ bao la, lão thần quả thật khó với tới."

Hạo Thiên mỉm cười, nhìn tấm vải còn nóng hổi ở trước mặt, đáy mắt tràn đầy tán thưởng, cũng có cảm xúc chập trùng.

Thu Long tộc định ra tứ hải, lại thể hiện được thiên uy.

Nắm giữ hồ hải bình ổn thiên địa, mượn thuỷ quân để mưu ba ngàn!

Bản tấu chương khuyên nhủ này đã làm Hạo Thiên thấy được thời khắc mấu chốt để Thiên đình quật khởi.

Nếu đột nhiên tìm ra được một cánh cửa lớn, sau khi mở ra chính là một con đường ánh sáng bằng phẳng!

Cuối cùng trong bài tấu, Lý Trường Thọ còn viết hai câu.

Câu đầu tiên chính là—— mọi thứ không thể nóng vội, nên mượn lực dùng lực, tùy thời khéo léo, ổn trung cầu thắng.

Còn câu thứ hai thì rất có ý nghĩa.

"Dệt hoa trên gấm kém xa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi..."

Hạo Thiên ngẫm nghĩ kỹ càng, rất nhanh đã hiểu ra, khóe miệng lộ ra nụ cười có mấy phần tự tin.

"Mộc Công!"

"Có lão thần."

"Tới Thông Minh điện xem, ý chỉ của ta như thế nào rồi."

"Vâng, lão thần đi ngay."

Ngay lập tức, Đông Mộc Công xoay người đi nhanh, còn Hạo Thiên ngồi phía sau án thư, ngón tay lướt qua bản phong tấu, lại không nhịn được cười vài tiếng.

"Mặc dù nhân giáo không nhiều giáo chúng, nhưng trong đó quả thật có rất nhiều kỳ nhân."

Đợi Mộc Công vội vàng trở về, nói ý chỉ kia vừa mới làm được ba phần, Hạo Thiên khẽ gật đầu, rồi nói:

"Lại làm phiền Mộc Công đi một chuyến, lấy một ít linh thảo bảo dược thượng đẳng, đưa tới Đâu Suất cung, tặng cho lão quân dùng để luyện đan."

Đông Mộc Công cúi đầu đáp vâng, tự động lui xuống, cưỡi mây đi về phía bảo khố trong Thiên đình.

"Trường Canh, Trường, Canh..."

Hạo Thiên đứng dậy, duỗi gân cốt, đứng chắp tay bên cạnh án thư, nhìn chằm chằm mái vòm Lăng Tiêu bảo điện, từng ngôi sao trên trời đang từ từ chuyển động.

"Đạo hiệu này có phải là chỉ vị cao thủ Nhân giáo kia không?

Thái Thanh sư huynh chỉ có mấy vị đệ tử ký danh, ai là người có liên quan đến đạo hiệu này chứ?"

Trong đại điện trống rỗng, Ngọc đế Hạo Thiên thấp giọng thì thào, trên mặt sàn đại điện có từng đám mây mù thổi qua, cũng không thể cho hắn một câu trả lời.

Vị bệ hạ này đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, đọc kỹ lại bản tấu chương của Lý Trường Thọ thượng một lần nữa, lại lấy một tấu chương khác trên thư án ra, đối chiếu lẫn nhau.

Không lâu sau, hai mắt Ngọc đế tỏa sáng, tiện tay hút một tấm vải vóc tới, cầm bút viết từng hàng chữ nhỏ xuống.

Rất nhanh, vị bệ hạ này đã cho gọi văn thần đến ngoài điện nghe tuyên, dùng tiên lực đẩy tấm vải mà mình đã viết xuống.

"Nói cho các vị thần thuộc trong Thiên đình, sau này bất luận là ai thượng tấu, đều phải theo kiểu dáng như vậy.

Nếu phạm sai lầm, phạt công đức bổng lộc mười năm."

Lời Ngọc đế hạ xuống, những văn thần ở bên dưới vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh.

Đúng lúc này, một bảo châu kim sắc từ đỉnh điện Lăng Tiêu bảo điện bỗng lóe lên một vệt kim quang rồi tan biến trong Thiên đình.

Tình huống như vậy, đương nhiên Ngọc đế tự nhiên biết là chuyện gì rồi.

Một lời hắn nói ra, Thiên đạo xúc động, bởi vì chuyện “Bản thức viết tấu” mà Nam Hải Hải thần đã được Thiên đạo ban xuống công đức.

Phần công đức này ngưng tụ thành kim quang có thể nhìn thấy được, thật ra sức mạnh của nó cũng không tính là nhỏ.

Ngọc đế khẽ cười.

Ngược lại cảm thấy, phần công đức này quả thực hơi ít một chút.

Đáng tiếc, công đức của Thiên đạo, cho dù hắn là Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể tùy tâm phân phối, nếu không chắc chắn không có một chút keo kiệt.

Cùng lúc đó.

Chiếc bảo thuyền chưa rời khỏi Đông Thắng Thần Châu, xung quanh Lý Trường Thọ đột nhiên nổi lên từng đạo kim quang.

Hắn lập tức mở mắt ra, pháp lực căng phồng trường bào, nhanh chóng ché giấu kim quan...

Cái quỷ gì vậy?

Lý Trường Thọ quan sát bản thân, nhìn nguyên thần nhỏ xung quanh mình, nơi đó kim quang lấp lánh, toàn bộ nguyên thần đều ngâm mình trong một hồ công đức!

Phần công đức đột nhiên xuất hiện này, còn tinh khiết hơn rất nhiều so với việc mình thu thập hương hỏa công đức trước đây!

Đây là...

Tấu biểu của mình đã được Ngọc đế xem qua, cho nên cố ý ban thưởng công đức sao?

Lý Trường Thọ nhanh chóng luyện hóa những công đức này, sau bốn góc quần kế tiếp nhau thì nguyên thần nhỏ bắt đầu mặc vào một áo trấn thủ nhỏ.

Chỉ số sinh mệnh an toàn lập tức tăng lên ba phần vạn!

Mà trong quá trình này, tinh thần Lý Trường Thọ luôn căng cứng, tiên thức giám sát khắp nơi.

Cũng may ban nãy khi xung quanh mình xuất hiện điều lạ thường, nhưng không quấy nhiễu đến bất kỳ người nào ở trên thuyền.

Bảy con Trắc Cảm thạch mà mình treo khắp nơi ở trên ngươi cũng chưa từng sáng lên.

Bên ngoài mười hai trượng, tại một góc khác ở phía sau boong bảo thuyền, Hữu Cầm Huyền Nhã đã tiến vào trạng thái toàn bộ tinh thần đều đả tọa.

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, vẫn chưa vọng động, chuyên tâm luyện hóa sức mạnh công đức tới đột ngột này.

“Ngọc đế bệ hạ... cũng quá hào phóng rồi!”

Lý Trường Thọ tán thưởng, cũng biết phần công đức này kiếm không dễ, đây chính là mưu tính cho đại vận toàn bộ Long tộc mới được ban thưởng.

Rất hiển nhiên, hắn vẫn chính thức thượng thiên, rõ ràng đã hiểu lầm một chút gì đó...

Lý Trường Thọ nhanh chóng ý thức được một vấn đề khác.

Công đức trực tiếp buông xuống, có phải Ngọc đế đã cảm nhận được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.