Bên cạnh Phá Thiên phong là một pháp bảo thuyền dài trăm trượng, cao mấy chục trượng, khắp nơi đều là vàng son lộng lẫy, đã trôi lơ lửng mấy ngày rồi.
Bên dưới bảo thuyền này là một phiến đá bằng phẳng, trên đó khắc hoạ mấy toà trận pháp, trong đó càng có nhiều cấm chế.
Một bảo thuyền to lớn như thế mặc dù tốn không ít chi phí, nhưng Độ Tiên môn vẫn tạo lên.
Nhưng pháp bảo này chính là “Linh thạch vỡ nát cơ”, bay một nghìn dặm, bình quân “Thạch hao tổn” là hơn một trăm...
Nếu không phải chuyện đại sự như thế này, các vị trưởng lão cũng không nỡ lấy chiếc bảo thuyền này ra dùng.
Lúc đến Bách Phàm điện tập hợp, Lý Trường Thọ rất tự nhiên đứng trong một góc, trốn trước ba pho tượng nghĩa sĩ vô danh, không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
Nửa canh giờ sau, Chưởng môn Quý Vô Ưu và hai vị thái thượng trưởng lão, cùng Vong Tình thượng nhân, mười hai vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh, dẫn ba mươi sáu vị chấp sự Chân Tiên cảnh trong môn phái, dẫn dắt bốn mươi tám đệ tử, cùng nhau leo lên bảo thuyền.
Sau đó, tường sáng của đại trận hộ sơn từ từ hạ xuống, chiếc bảo thuyền này bị mấy tầng tường sáng bao bọc, bay về phía bầu trời phía tây, tốc độ cũng không chậm.
Đợi bảo thuyền kia bay đi, đại trận hộ sơn khép kín một lần nữa, Kim Tiên Kỳ Linh trưởng lão ở bên trong, và mấy vị thái thượng trưởng lão, cũng từng người hiển lộ khí tức của bản thân.
Trước khi Chưởng môn trở về, bọn họ đều ở vào trạng thái phòng bị, sẽ không tiếp tục bế quan.
...
Trên bảo thuyền có không ít phòng, nhưng đều cho Chưởng môn và các trưởng lão ở đó.
Sau khi bảo thuyền bay ra khỏi Độ Tiên môn, Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân vừa cười vừa ho, nói một câu:
"Đừng quá gò bó, tùy tâm tùy ý, ban nãy phù hợp... khụ khụ... Nhân giáo chi pháp của chúng ta."
Nói xong, vị Chưởng môn này liền đi tới phòng xa hoa ở tầng cao nhất trong bảo thuyền, để lại một đám đệ tử ngơ ngác trên boong tàu bảo thuyền.
Lý Trường Thọ chào hỏi với các đồng môn đã làm quen “ba phần”, treo mấy khối Trắc Cảm thạch trên những góc không được bắt mắt trong bảo thuyền, cũng ở phía sau boong tàu tìm một nơi yên tĩnh, yên tĩnh đả tọa nhắm mắt.
Nhìn giống như đang cần cù tu hành, trên thực tế, đã bắt đầu dùng tiên thức giám sát khắp nơi.
Thuận tiện, Lý Trường Thọ kiểm tra một lần nữa, tám giấy đạo nhân kiểu mới đã vào chỗ.
Hai giấy đạo nhân kiểu mới chữ Nhân thì không có việc gì.
Sáu giấy đạo nhân chữ Nhân trước đây dự trữ sức chiến đấu cũng không có việc gì.
Giấy đạo nhân kiểu mới chữ Địa thì không có việc gì...
Trước sau hao tốn nửa canh giờ, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng kiểm tra xong bố trí giấy đạo nhân ở khắp nơi, sau đó lại phân ra phần lớn tinh thần, tập trung vào người giấy đạo nhân ở Hải thần miếu trong An Thủy thành.
Giấy đạo nhân cấp Thiên Tiên, xuất hiện trong hậu viện chủ thần miếu, lặng lẽ đi tới lầu các mà mấy vị thần sứ trấn giữ.
Đương nhiên ở đây không có kim ốc tàng kiều, nếu có tàng kiều, cũng là bản thể tới đó...
Khụ, nói chính sự.
Lý Trường Thọ thông qua quy luật tổng kết của chính mình, đoán chừng chẳng mấy chốc Đông Mộc Công sẽ hiện thân lần nữa.
"Đầu tiên phải làm tốt việc này, để tránh phía sau luống cuống tay chân."
Lý Trường Thọ lấy ra một tấm vải pháp bảo tinh xảo, trên góc bên phải, đặt bút viết xuống một chữ “Tấu” thể triện.
Sau đó ở phía dưới viết “Nam Hải tiểu thần Trường Canh” một hàng thẳng đứng.
Lại viết “Ngọc đế bệ hạ giám cẩn” một hàng thẳng đứng nữa...
Viết xong ba hàng này thì đi thẳng vào chủ đề chính:
【 Ý chỉ bệ hạ chưa ban xuống, tiểu thần vốn không nên dâng tấu thư khuyên can, cầu xin thứ tội.
Nhưng gần đây tiểu thần trằn trọc, tâm thể bất an, có một chuyện cần phải nhanh chóng báo cáo với bệ hạ, cho nên đã có hành động vượt quá khuôn phép này.
Gần đây, tứ hải có nhiều bất bình, Hải tộc phản loạn nổi lên bốn phía, tứ long cung sứt đầu mẻ trán, sinh linh trong biển tử thương rất nặng.
Tiểu thần ngẫu nhiên biết được, đứng sau việc này có người bên cạnh tính toán, muốn ép Long tộc nhập vào Tây Châu, đáy lòng tiểu thần rất bất an.
Nếu Long tộc nhập vào Tây Châu, Đạo môn bên ngoài sẽ có đại thế mà lên, sẽ tính toán chuyện quật khởi Thiên đình.
Tứ hải, tam giới nghiêm trọng như vậy, sinh linh trong biển không kế sách, thủy quân Long tộc, Hải tộc cường thịnh, không thể khinh thường được.
Long tộc đã là đại tộc thời viễn cổ, tuy có tội nghiệt thiên địa, không gượng dậy nổi, nhưng khí số chưa hết, trong tộc vẫn còn nhiều cao thủ.
Nếu Long tộc có thể vào Thiên đình cống hiến, quy thuận uy nghi của bệ hạ, tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, tuân thủ quy tắc trên Thiên đình, nếu tứ hải quy hết về Thiên đình, đây là lợi thứ nhất.
Nếu bệ hạ lấy công đức làm lộc, để Long tộc tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, chuyện khống chế hô mưa gọi gió, cai quản sông lớn biển hồ trong Nam Thiệm Bộ Châu, có thể dương uy nghi Thiên Đình trong Nam Thiệm Bộ Châu, hiện công đức trong Thiên đình, tăng cơ trong Thiên đình, đây là lợi thứ hai.
Ba ngàn thế giới cũng thuộc hàng ngũ trong tam giới, đương quyền khống chế thuộc về bệ hạ, Long tộc ở trong ba ngàn thế giới, có thuỷ quân binh mã đóng quân ở khắp nơi, nếu có được Long tộc, như vậy có thể kiến công ba ngàn thế giới thành một, đây là lợi thứ ba.
Tiểu thần kiến thức nông cạn, chỉ nhìn thấy ba điểm lợi này... 】
Lý Trường Thọ đột nhiên dừng bút, giấy đạo nhân tóc trắng xoá nhắm hai mắt lại, hơn phân nửa tinh thần trở về bản thể.
Trên bảo thuyền có người đến tìm hắn.
Người đến không chỉ có một, người đi đầu tiên chính là Hữu Cầm Huyền Nhã, phía sau nàng còn có hai người Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi.
Lý Trường Thọ đứng dậy nghênh đón, hỏi: "Hữu Cầm sư muội, có chuyện quan trọng sao?"
Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, nói khẽ: "Chính là không có chuyện gì nên Huyền Nhã không biết đi nơi nào, vì vậy tới đây tìm sư huynh."
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, đáy lòng vẫn chưa bất mãn quá nhiều.
Không có gì lạ, độc kháng Nhật dần dần tăng hơn nhiều.
Ngược lại là Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi cũng không phải tới nói chuyện phiếm, mà Vương Kỳ có chuyện quan trọng đi cầu Lý Trường Thọ.
"Là như thế này, Trường Thọ sư huynh..."
Vương Kỳ đưa tay xoa xoa cái mũi, có chút xấu hổ, thấp giọng nói, "Một vị sư bá của ta... có một vị bằng hữu, cũng là người trong môn chúng ta, mong có được một viên đan dược mà sư huynh luyện chế."
Lý Trường Thọ chớp mắt với Vương Kỳ, Vương Kỳ tràn đầy chân thành, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên sẽ không để Trường Thọ huynh phí công luyện chế."
"Cái này." Lý Trường Thọ vừa muốn đáp lời, trong lòng đột nhiên có cảm ứng.
Vị kia Đông Mộc Công lại xuất hiện trong miếu nhỏ quen thuộc.
Đến cũng khéo như thế.
Lý Trường Thọ đành phải nhất tâm nhị dụng, một nửa tinh thần quan tâm chuyện đại sự trong tam giớ, giấy đạo nhân nhanh chóng dâng tấu “Tấu chương” kết thúc công việc.
Một nửa tinh thần thì chiếu cố đồng môn sư đệ “phiền não nhỏ sau khi cưới”, Vương Kỳ mỉm cười, cầm hai vò Độc Long rượu tới...
"Sư đệ, không bằng ngươi... vị bằng hữu nào của sư bá ngươi nào, thử một chút rượu thuốc này trước đi.
Nếu như vị bằng hữu của sư bá ngươi có tu vi không cao, mỗi lần đừng nên uống quá nhiều, uống một ly rượu là thấy được hiệu quả rồi.
Còn có... tốt nhất nên trở về rồi dùng."
Kỳ Kỳ sư đệ trầm ngâm hai tiếng, nhận lấy Độc Long rượu, có chút chột dạ nói cảm tạ, Lưu Nhạn Nhi ở bên cạnh thì nhìn nơi khác, hai gò má đỏ lên.
Lý Trường Thọ lại dặn dò một câu: "Nhớ lấy, trở về rồi dùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]