Hữu Cầm Huyền Nhã vội vàng cúi người, nhẹ nhàng ấn bả vai Lý Trường Thọ xuống, mái tóc dài rũ xuống trước mặt Lý Trường Thọ.
Khuôn mặt đó đẹp không thể tả xiết, ánh mắt lại vô cùng kiên định!
"Huyền Nhã nhất định sẽ không để Trường Thọ sư huynh phải thất vọng!"
Lý Trường Thọ lộ ra một nụ cười vui mừng...
Cũng may lần này đi lệch phương hướng, không tính là quá nghiêm trọng.
Hữu Cầm Huyền Nhã ở nơi này hai canh giờ, vừa mới cáo từ rời đi, trước khi đi còn để lại không ít đan dược.
Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã vừa đi, trước đây Tửu Cửu đi ra ngoài chưa trở về đang cưỡi hồ lô lớn từ Phá Thiên phong bay tới đây.
Điều làm Lý Trường Thọ kinh hãi chính là, bên cạnh hồ lô lớn còn có một thân ảnh nhìn có chút xa lạ...
Khí tức người này nội liễm, toàn thân từ trên xuóng dưới không lộ nửa phần dao động, có vẻ hơi nhỏ gầy, trên trán có chút biến thành màu đen.
Nhưng Lý Trường Thọ nhìn thấy người này, đáy lòng lập tức chấn động, thật sự muốn lao ra đè tiểu sư thúc xuống...
Kỳ Linh trưởng lão!
Một trong hai đại Kim Tiên trong môn phái, nhất tộc kỳ lân viễn cổ!
Lúc này Lý Trường Thọ vẫn chưa biết câu chuyện về vị Kỳ Linh trưởng lão này, nhưng nhãn lực, tu vi của đối phương tuyệt đối không phải người như Vạn trưởng lão có thể so sánh!
Chính mình đã hoàn thành bản thứ sáu của « Quy Tức Bình Khí quyết » vừa được cải thiện, có lẽ có thể che giấu tu vi của mình trước mặt trưởng lão này...
Nhưng chính mình tầng tu vi “chứng bệnh” mà mình ngụy trang bên ngoài, chắc chắn sẽ bị đối phương liếc mắt nhìn thấu!
Giờ phải làm sao đây?
Hôm nay làm sao vậy, độc tính của Hữu Cầm sư muội di chuyển lên người tiểu sư thúc sao?
Tại sao tiểu sư thúc có thể mời được vị thủ điện trưởng lão của Đạo Tạng điện tới đây chứ!
Chẳng lẽ vị trưởng lão này cũng là một trong những đại môn phái?
Khụ, điều này cũng không quan trọng, đáy lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng phản ứng lại...
Không sao, hắn sớm đã cân nhắc phương diện này!
Nếu như không thể giấu giếm được Kim Tiên, hắn cũng sẽ không làm ra “hành động nguy hiểm” này, dễ dàng bại lộ át chủ bài của bản thân.
Âm thầm nghiến răng, tay nắm quyền, đoán chắc kế tiếp sẽ phá vỡ khí tức, Quy quyết biến hóa, bộc lộ khác biệt với mấy tầng ngụy trang, trực tiếp...
Tự chấn động nguyên thần!
Chỉ nghe thấy một tiếng phù trầm đục, nguyên thần Lý Trường Thọ chấn động, khóe miệng có vết máu lưu lại, đã bị thương nhẹ!
Trước đây suy yếu như thế, lần này là từ trong phát ra ngoài!
Đây chính là cảnh giới cao nhất trong việc giả vờ bị thương —— bị thương thật!
Bên giường Linh Nga không hiểu ban nãy đã xảy ra chuyện gì, tiểu sư thúc đã dẫn vị trưởng lão này đến trước nhà cỏ, Linh Nga vội vàng đi ra bên ngoài nghênh đón...
Chỉ nghe thấy Tửu Cửu sư thúc làm nũng hô hào:
"Trưởng lão ngài mau đến xem thử đi!
T vi ngài cao như thế, tiện tay chỉ điểm tên gia hỏa này một chút, chắc chắn hắn sẽ không sao!
Đại hội nguồn gốc tam giáo sắp đến rồi, hắn lại là đệ tử ưu tú trong môn chúng ta, chuyện đại sự này nói không chừng cả đời này hắn chỉ có thể gặp một lần, để hắn đi tới đó tham gia náo nhiệt một chút cũng tốt mà."
Lý Trường Thọ: ...
"Ngươi đó." Trong tiếng thở dài của Kỳ Linh trưởng lão tràn đầy sự cưng chiều của trưởng bối đối vãn bối.
Vị trưởng lão này cất bước đi vào nhà cỏ, liếc mắt nhìn Lý Trường Thọ nằm bên giường, sau đó nhân tiện nói: "Người này không sao, chỉ là nguyên thần xông quan bị chấn thương.
Không cần lo lắng, nếu không sao thì ta trở về đây."
Lý Trường Thọ yếu ớt nói một câu: "Đa tạ trưởng lão..."
Kỳ Linh trưởng lão bình tĩnh gật đầu, lúc quay đầu nhìn Tửu Cửu lúc lại lộ ra một nụ cười hiền lành.
Vị này trưởng lão đến nhanh đi cũng nhanh, Tửu Cửu vẫn hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lại đưa trưởng lão về Đạo Tạng điện.
【 Sau này nên cùng tiểu sư thúc nói chuyện thật tốt】
Nhất thời không quan sát, suýt chút nữa đã bị tiểu sư thúc làm hỏng một lá bài tốt rồi.
Mà vị trưởng lão này sau khi rời đi, đột ngột vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều lần này chỉ là một bất ngờ nho nhỏ.
Đạo nhân Liễu Phi Tiên hơi béo trong Đan Đỉnh phong, xách theo một số lễ vật, cưỡi mây đến Tiểu Quỳnh phong, nói mấy câu động viên Lý Trường Thọ sau đó vội vàng rời đi.
Cuối cùng cũng sóng yên biển lặng...
Linh Nga đã mệt mỏi một ngày trời ngồi liệt bên giường, không nhịn được nhỏ giọng oán trách:
"Sư huynh, từ lúc nào nhân duyên của huynh lại tốt như vậy?"
"Có lẽ đó chính là vấn đề khí chất." Lý Trường Thọ chậm rãi thở phào, tiếp tục nằm trên giường, đáy lòng oán thán một trận.
Từ giả vờ bị thương, đến bị thương thật, hắn cũng không biết rốt cuộc hôm nay mình đã trải qua những gì.
Nhưng, chỉ cần có thể không đi đại hội nguồn gốc tam giáo, một chút vết thương nhỏ có thể khôi phục lại, cũng chỉ là mưa bụi mà thôi!
Đáng giá!
Linh Nga cười nói: "Hôm nay người làm muội kinh ngạc nhất, không phải là Hữu Cầm sư tỷ, mà ngược lại là tiểu sư thúc đó."
"Ta cũng không nghĩ tới, nàng sẽ có dụng tâm như thế, mời cao thủ trong môn phái tới đây, ta chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi..."
Lý Trường Thọ lắc đầu, đang định mắng hai câu, tiên thức đột nhiên quét đến hai thân ảnh đang bay ra khỏi Phá Thiên phong.
Hai thân ảnh này, một vị chính là Hữu Cầm Huyền Nhã đã rời đi trước đây, một vị khác chính là...
Là...
Một bộ áo trắng như tuyết, khục thanh đứt quãng, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, toàn thân lộ ra vẻ nhàn rỗi.
Chưởng môn Độ Tiên môn nhàn rỗi, khụ, Vô Ưu đạo nhân Quý Vô Ưu!
Khóe miệng Lý Trường Thọ co quắp một trận, vào lúc này không biết nên khóc hay cười.
Đầu tiên hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lúc này mới cảm thấy cho dù tiểu sư thúc thỉnh thoảng “độc” một lần, nhưng độc tính sao có thể vượt qua Hữu Độc sư muội được?
Điều này khiến Lý Trường Thọ hơi an tâm.
Sau đó chính là yếu ớt bất mãn, cả đời lần đầu tiên hối hận, hối hận ở Bắc Câu Lô Châu lúc Hữu Cầm Huyền Nhã từ trên trời giáng xuống kia, tốc độ tay thi triển thổ độn của hắn lại chậm như vậy!
Nói đi thì nói lại, ngày bình thường mấy tịnh muội ở trong Tiểu Quỳnh phong của hắn ăn uống miễn phí như thế, từng người đều có quan hệ như thế sao?!
Lão Tử tại thượng!
...
Có thể giấu giếm được Kỳ Linh trưởng lão, đương nhiên cũng có giấu giếm được Chưởng môn.
Mà lừa được Chưởng môn Quý Vô Ưu, vết thương của Lý Trường Thọ cũng được ngồi vững.
Mặc dù có chút gợn sóng, nhưng cơ bản đều nằm trong phạm vi khống chế của Lý Trường Thọ, lần này giả bệnh cũng coi như kiểm nghiệm lại, hiệu quả bản thứ sáu « Quy quyết » của mình như thế nào.
Sau đó, có thể truyền trang thứ ba cho sư phụ và tiểu sư muội.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không thể yên tâm vượt qua mười hai canh giờ.
Ngày hôm sau khi giả bệnh, trong Bách Phàm điện hội tụ 46 tên đệ tử trong môn phái, đóng cửa cấm chế của đại điện, bắt đầu căn dặn bọn họ chuyện có liên quan đến đại hội nguồn gốc tam giáo.
Nhưng khi bọn họ mở hội xong, Hữu Cầm Huyền Nhã và Tửu Ô, một trước một sau chạy đến Tiểu Quỳnh phong, cùng báo tin tức cho Lý Trường Thọ.
【 Chưởng môn đích thân chọn, xét thấy Lý Trường Thọ vì môn phái mà đưa ra cống hiến như thế, cũng coi trọng đại hội nguồn gốc tam giáo, trước khi bắt đầu đại hội đã ra sức tu hành, cố gắng xông quan.
Hiện tại, đặc biệt từ Lý Trường Thọ, Hữu Cầm Huyền Nhã đặt song song làm đệ tử lĩnh đội lần này, tất cả những đệ tử phải nghe theo lời chỉ huy của hai người bọn họ】
Đỉnh đầu Lý Trường Thọ chậm rãi toát ra sáu vạch đen, thấp giọng nói: "Có phải có sai lầm gì không?"
"Không, đây chính là khẳng định của môn phái đối với ngươi." Tửu Ô cười nói, "Yên tâm đi Trường Thọ, đại hội lần này ngươi chắc chắn sẽ tới kịp."
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, lời nói: "Không sai, nhất định có thể tới kịp.
Đại hội sẽ cử hành sau mười hai năm, chúng ta tới đó trước thời hạn nửa năm là được."
Mười!
Lý Trường Thọ trừng mắt, rồi từ từ nhắm lại, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười thói đời nóng lạnh, cảm thán một câu... Nhân sinh vô thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]