Thời tiết ngày thường trong Độ Tiên môn phần lớn đều là trời cao không khí dễ chịu, trời trong gió nhẹ.
Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Lý Trường Thọ cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tinh thần mịt mờ, thanh khí chậm rãi, cảm ngộ tầng tầng, suy nghĩ thông suốt.
Đúng là một thời tiết tốt để lĩnh ngộ...
Dựa theo ước định hôm qua, Linh Nga sớm đã tới bên ngoài đại trận, đợi một canh giờ.
Thật ra Lý Trường Thọ cũng đã nhìn chằm chằm sư muội một canh giờ.
Lúc phần tinh thần hắn thay phiên nhau nghỉ ngơi, sát trận xung quanh phòng đan được mở ra, tiểu sư muội thật vất vả nuôi dưỡng lớn như vậy, cũng không thể vì nàng nhất thời vô ý mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Cũng may Linh Nga rất ngoan ngoãn, ở bên ngoài đại trận lẳng lặng đứng đó.
Đợi Lý Trường Thọ gỡ bỏ trận pháp, nàng mới điều khiển mây, ngâm nga bài hát, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, bay về phía phòng đan.
Hôm nay Linh Nga cũng ăn mặc rất cường điệu, một chiếc váy dài mỏng màu trắng nhạt pha chút màu lục, mái tóc dài buộc lại; trên gương mặt vốn đã thanh tú động lòng người vừa khéo tô thêm chút phấn trang điểm.
Mái tóc dài bay phất phơ, có thể nhìn thấy chiếc eo thon ẩn sau làn váy.
Làn váy được gió thổi lên, có thể nhìn thấy bàn chân nhỏ tròn trịa đủ không thể nắm được.
Lý Trường Thọ dẫn sư muội vào phòng đan, đang định mở trận pháp xung quanh ra, để tiểu sư muội tiến hành hệ thống một lần, giảng bài toàn phương diện, tiên thức bắt được Tửu Cửu sư thúc bay ra khỏi Phá Thiên phong...
Ngẫm nghĩ, Lý Trường Thọ ngược lại cảm thấy, nhân cơ hội này, để tiểu sư thúc thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tiếp nhận một số thay đổi về tư tưởng...
Khụ, cái gì mà tư tưởng với không tư tưởng.
Hắn chỉ là cung cấp cho sư thúc một số kiến nghị nho nhỏ, không nên hồn, để sau này nếu tiểu sư thúc gặp phải nhân quả sẽ kết thúc nhanh chóng, phòng ngừa lan đến gần môn phái và Tiểu Quỳnh phong...
Rất nhanh, Tửu Cửu lén lén lút lút tới gần đây, "Đây rồi" rồi nhảy vào trong phòng đan.
Linh Nga rất phối hợp vỗ ngực, Tửu Cửu lập tức vô cùng vui mừng.
Lý Trường Thọ mỉm cười, cầm mấy bầu rượu ngon cho Tửu Cửu, chậm rãi nói: "Sư thúc, hôm nay ta muốn cho Linh Nga học bổ túc, ngườii muốn ở chỗ này dự thính, vẫn đi nơi khác chơi đùa?"
"Học bổ túc?"
Tửu Cửu chớp chớp mắt, rất nhanh đã ưỡn ngực ngẩng đầu nói một câu: "Vậy hôm nay bản sư thúc sẽ cố mà làm, chỉ điểm cho các ngươi tu hành!"
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ một câu, ngươi lớn ngươi nói đúng. —— nơi này, chỉ là bối phận.
Ngọc phù khống trận trong tay lóe lên ánh sáng, chung quanh phòng đan, từ trong ra ngoài đều mở ra từng tầng trận pháp.
Lý Trường Thọ nói: "Sư thúc ngươi có thể lưu lại thì không thể tốt hơn rồi, nhưng vẫn cần lập một lời thề đại đạo, tất cả nội dung mà người nghe hôm nay không thể nói cho bất kỳ người nào bên ngoài ngoại trừ ba người chúng ta.
Dù sao thì cái này... cũng là môn pháp độc nhất của Tiểu Quỳnh phong chúng ta."
Tửu Cửu nhíu mày nói thầm: "Thứ gì mà không thể truyền ra ngoài? Tiểu Quỳnh phong có môn pháp độc nhất sao?"
Hai mắt nàng đột nhiên tỏa sáng, "Không phải là sư tổ hung ác kia của các ngươi để lại chứ?"
Lý Trường Thọ và Linh Nga liếc nhìn nhau, cùng nhau nở nụ cười, Tửu Cửu lập tức dâng lên hào hứng, sau khi lập lời thề, đã khiêng ghế xích đu bên ngoài cửa vào trong, trực tiếp nhảy lên trên ghế xích đu.
"Các ngươi giảng đi, ta dự thính là được!"
Ngay lập tức, Lý Trường Thọ sửa đổi lại “giáo án” mình đã chuẩn bị trước đây một chút, giảm đi một số kinh nghiệm mình đã trải qua, bắt đầu giảng bài với Linh Nga.
Bài giảng chính là:
Ổn trung cầu thắng là biện pháp tốt, kết thúc nhân quả là một trong ba chuyện quan trọng.
Cơ duyên bảo vật đừng lấy nhiều, trường sinh đạo quả nằm ở bản thân.
Linh Nga lắng nghe vô cùng nghiêm túc, không ngừng gật đầu, Tửu Cửu ở bên cạnh lại có chút sợ hãi thán phục.
“Giang Lâm Nhi sư thúc không hổ là sinh tồn ở bên ngoài, những đạo lý này dường như rất có tác dụng!”
Thế là, Tửu Cửu cũng ở một bên lắng nghe say sưa ngon lành, cũng ngày càng hưng phấn.
Lý Trường Thọ giảng nửa canh giờ thì bắt đầu học vấn đáp.
"Nếu sư muội ngươi gặp phải một người có cùng cảnh giới với muội, không biết rõ ý đồ đối phương chủ động tới gần là gì, vậy muội phải đối phó như thế nào?"
Linh Nga ngẫm nghĩ rồi nói: "Dùng thuốc mê đánh ngã hắn."
Lý Trường Thọ tiếp tục truy vấn: "Nhưng nếu hắn chỉ tìm muội để hỏi quý danh..."
Linh Nga không chút nghĩ ngợi nói một câu: "Tăng thêm liều lượng!"
Tửu Cửu ở bên cạnh thân hình không khỏi chao đảo, suýt chút nữa đã tuột xuống ghế.
Lý Trường Thọ nói: "Nói suy nghĩ của muội thử xem."
Linh Nga nghiêm mặt nói: "Nếu hắn biết tên muội, chẳng phải có thể dùng chú pháp vu thuật với muội sao?"
Lý Trường Thọ không nhịn được nhéo mi tâm, nói:
"Không cần theo lý luận mà ta đã giảng, không thể vô cớ mà đánh hôn mê người bên cạnh, đây không phải cử chỉ sáng suốt, phải dựa theo bản tâm của muội."
Khóe miệng Linh Nga cong lên, nhỏ giọng thầm thì: "Vạn nhất để sư huynh hiểu lầm muội có quan hệ gì với hắn thì làm thế nào..."
Phụt, Tửu Cửu không nhịn được cười ra tiếng.
Lý Trường Thọ nói: "Muội suy nghĩ lại đi."
Linh Nga nhíu mày suy tư, rất nhanh lại nhỏ giọng nói: "Hay là dùng thuốc mê đánh ngã hắn... Sau đó thay đổi hình dạng khí tức, dùng tiên tửu rải đầy toàn thân hắn, nhanh chóng rời xa hắn."
"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
"Hì hì, đều là lời dạy bảo của sư huynh!"
Lý Trường Thọ lắc đầu nói: "Muội thiếu quan sát hoàn cảnh xung quanh, với sự suy đoán về người này, kế tiếp xác suất sẽ là hôn mê hoặc chết."
Linh Nga hỏi ngược lại: "Nhưng nếu dưới tình huống muội đơn độc đi ra ngoài, không thể thay đổi dung mạo thân hình, cố gắng dung nhập hoàn cảnh, phòng ngừa việc thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào sao?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Đúng là như vậy, gần đây thông suốt rồi nha, tiếp tục lắng nghe câu hỏi..."
Cứ như vậy, Linh Nga ngồi ở đó không ngừng trả lời, Lý Trường Thọ ở bên cạnh đi qua đi lại, không ngừng đặt câu hỏi, truyền thụ, giải đáp.
Tửu Cửu ngồi trên xích đu ở bên cạnh, vẻ mặt từ kinh ngạc đến đờ đẫn, rồi đến giật mình bừng tỉnh, cũng hấp thu một chút bí thuật độc môn của Tiểu Quỳnh phong.
Hai canh giờ sau...
Lý Trường Thọ nói: "Được rồi, bài ôn tập đến đây thôi, kế tiếp là nội dung giảng bài ngày hôm nay."
Linh Nga khẽ gật đầu, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt mang theo mấy phần chờ mong.
Ôn, ôn tập?
Tửu Cửu sư thúc há hốc miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng không nói ra được gì.
Nàng suy nghĩ kỹ một chút, những đạo lý này... thật ra cũng không tệ.
Kế tiếp...
"Sư muội, nếu như có người muốn giết muội bị muội thành công phản sát, hoặc là muội sống chết với kẻ thù của mình, lúc này muội nên làm thế nào?"
Linh Nga không chút nghĩ ngợi nói một câu: "Trốn xa vạn dặm."
Lý Trường Thọ lắc đầu, nói:
"Trốn xa cũng không sai, nhưng trước khi trốn xa nên xử trí thi thể như thế nào?
Nếu thi thể còn sót lại tàn hồn, mang theo oán hận về muội rồi chạy trốn, muội nên làm thế nào?
Trên đời này, có rất rất nhiều tàn hồn dùng pháp thuật âm tu để trùng sinh."
Linh Nga vuốt chiếc cằm trơn bóng của mình, bình tĩnh nói: "Kính mong sư huynh dạy bảo!"
"Điều này chính là trọng tâm bài giảng hôm nay.
Tiểu quỳnh dương hôi pháp!"
Lý Trường Thọ hài lòng gật đầu, phất ống tay áo lên, phía sau xuất hiện một tấm ván gỗ.
Trên ván gỗ vẽ hơn mười mấy hình ảnh đơn giản, bên cạnh mỗi bức họa đều có giải thích cặn kẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]