Đợi lão đạo lưng gù này không còn sức để chống đỡ, Triệu Công Minh đưa hai mươi tư viên Định Hải thần châu xung quanh càn khôn tới, trực tiếp khóa chặt lão đạo lưng còng.
Hai mươi tư viên Định Hải thần châu này không hề tầm thường, là Tiên Thiên linh bảo do Thông Thiên giáo chủ ban thưởng, là do lúc khai thiên tích địa một phần Hỗn Độn châu đã vỡ vụn mà biến thành, bao phủ sức mạnh tứ hải, có thể tự thành càn khôn.
Lúc này hai mươi tư viên Định Hải thần châu này đang trấn áp lão đạo lưng gù, làm lão đạo đã vô cùng chật vật càng không thể động đậy.
Nhìn lão đạo lưng gù này, mặt mũi bầm dập, trán bị đánh chảy máu, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy vết thương, y phục lam lũ rách rưới càng rách chồng chất, dính đầy máu đen...
Lý Trường Thọ thầm nhíu mày, đầu tiên là nghĩ rõ ràng việc này có ảnh hưởng đến mình, lại lập tức suy tư, làm thế nào hất cái nồi này ra một cách hoàn mỹ...
Lão đạo lưng còng này cũng không phải người hắn có thể chọc được.
Cùng lúc đó, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có một chút suy đoán.
Có lẽ Triệu Công Minh thật sự...
Bị ngốc sao?
Trước đây lúc mình và Triệu Công Minh đối thoại đã nghĩ rất nhiều?
Không, Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy, vị đại đệ tử Tiệt giáo này, tuyệt đối không phải loại người khôn ngoan!
Điểm này theo Triệu Công Minh ra tay trước, dẫn nhân quả này tới mặt mũi của tam thánh trong đạo môn, như vậy có thể có được chút ít.
Tất nhiên cũng có thể là, Triệu Công Minh quả thực cũng nghĩ như vậy...
Nếu đúng như vậy, vị đại lão này sẽ có cảm giác tập thể vinh dự, đạo môn tán thành, quả thực có mạnh một chút.
Hả?
“Trong đại kiếp Phong Thần, hình như Triệu Công Minh vẫn luôn nhớ tới 【 Tam giáo đều là một nhà, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ 】, sẽ không xuống tay độc ác với Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên đã bị mình đánh bại.
Nhưng vị Triệu đại gia này hạ tràng, lại hết sức thê thảm.
Cuối cùng là bị một phương Xiển giáo, vị Lục Áp đạo nhân thần thần bí bí kia giật dây Khương Tử Nha, dùng Đinh Đầu Thất Tiến thư nguyền rủa đến chết, đưa lên Phong Thần bảng...”
Trong một chớp mắt, Lý Trường Thọ lóe lên linh quang, đột nhiên nghĩ đến Hữu Cầm Huyền Nhã!
Trên đời này có loại người mà Lý Trường Thọ không đoán trước được hành vi của đối phương, đó chính là người luôn nghĩ mọi việc theo hướng tốt...
Rất có thể Triệu Công Minh này chính là loại tồn tại “Siêu cứng” này.
Thật ra kể một ngàn nói một vạn, đối với cao thủ hạng một trong Hồng Hoang, đương nhiên Lý Trường Thọ ôm nỗi kính sợ ở trong lòng, cũng sẽ không đi mưu đồ tính toán điều gì.
Hơn nữa mình còn là đệ tử Nhân giáo, cũng không nhất định phải kết thiện duyên với Triệu Công Minh.
Sau đó, chính mình hơi tu sửa một phen, cho đối phương một bản giáo nghĩa Hải Thần giáo làm tham chiếu, lấy lý do “thuận theo Thiên đạo”, “che chở phàm nhân”, một lần nữa giải thích vì sao Hải Thần giáo có thể phát triển nhanh như vậy, như vậy có thể chặt đứt phần nhân quả này.
Nhưng làm Lý Trường Thọ không tưởng tượng được chính là...
Hành động kế tiếp của Triệu Công Minh, không chỉ có vượt qua suy đoán của Lý Trường Thọ, mà còn làm Lý Trường Thọ hoàn toàn không thể nào lý giải được, càng làm Lý Trường Thọ hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp người.
Vị đệ tử ngoại môn Tiệt giáo, đánh người còn không chịu bỏ qua, dùng Định Hải thần châu trấn áp lão đạo lưng còng này, không gào to mắng chửi, bay về phía Hải thần miếu.
Lý Trường Thọ: ...
Chẳng lẽ vị Triệu đại gia này cũng có chút giống Hữu Độc sao?
Phần nhân quả này, một Hải thần nho nhỏ như hắn có thể dính sao?!
Nhưng lão đạo lưng còng là đệ tử Thánh Nhân!
Ngài ra tay đánh một trận, đương nhiên đối phương chỉ có thể ngậm bồ hòn, nói một câu thần thông không bằng.
Nhưng nếu sau này Tây Phương giáo tính sổ, sẽ ném ngọn lửa giận này lên người Hải thần hắn, vậy thì một tiểu đệ tử nho nhỏ trong Nhân giáo đạo thừa xa xôi phải ứng phó như thế nào?
Coi như mình có thể mời Đại pháp sư xuất mã, nhưng mình nên làm thế nào để bàn giao việc này cho Đại pháp sư?
Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, vội vàng suy nghĩ đối sách.
Đồng thời, một cỗ giấy đạo nhân khác cũng thi triển thổ độn, vội vàng chạy về chỗ miếu nhỏ Hải thần.
Chỉ thấy...
Triệu Công Minh bay về không trung miếu nhỏ, từ trên không đáp xuống, ném lão đạo lưng còng kia vào trong sân Hải thần miếu, còn nói một câu:
"Đi, mau nhận lỗi với Hải thần."
Hai chân Lý Trường Thọ mềm nhũn, bản thể suýt chút nữa đã trốn xuống dưới bàn đọc sách trong mật thất.
Vào lúc này lão đạo lưng còng bị Định Hải thần châu trấn áp, nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
Điều này có còn nói lý nữa hay không?
Đạo môn tam giáo, có còn nói lý nữa hay không!
Ngày thường Tây Phương giáo đã đủ không nói đạo lý, nhưng ở trước mặt đại đệ tử Tiệt giáo thì Hải thần này căn bản không đáng giá nhắc tới!
Lão đạo lưng còng dứt khoát nhắm mắt không mở miệng, tức giận đến mức nguyên thần run rẩy.
Triệu Công Minh cười lạnh nói: "Thế nào, còn dám giả chết? Ngươi bức tử hóa thân của Hải thần, vũ nhục đạo môn ta, sao ta có thể chịu để yên như thế!"
Đúng lúc này, Triệu Công Minh nghe thất một truyền âm lọt vào tai...
"Tiền bối, tiền bối, đừng nói thêm gì nữa, việc này đã sắp không thể nào cứu vãn được rồi!"
"Hả?"
Ánh mắt Triệu Công Minh nhìn về một phía nào đó dưới mặt đất, là nhìn chỗ ẩn thân của giấy đạo nhân, lạnh nhạt nói:
"Đừng sợ, chúng ta giữ đạo lý!"
Lý Trường Thọ không nhịn được một tay nâng trán, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, dựa vào tính cách đúng bệnh hốt thuốc của Triệu Công Minh, đáy lòng đã có một phương án, và hai phương án dự bị.
Muốn giải quyết chuyện này, trước tiên phải thuyết phục Triệu Công Minh, lại để cho Triệu Công Minh giải quyết lão đạo lưng còng này.
Về phần bản thân hắn thì tuyệt đối không được hiện thân!
Lý Trường Thọ không dám do dự, lập tức dùng hóa thân truyền âm:
"Tiền bối, mặc dù chúng ta giữ đạo lý, nhưng ngài cũng biết, hai vị lão gia phía sau người này cũng không...
Tiền bối ngài có uy vọng rất cao trong Tiệt giáo, trong Tiệt giáo ngài lại nghĩa bạc vân thiên nhiều như thế, là cao nhân tiền bối cởi mở, nếu ngài bị Tây phương nhắm vào, sao Tiệt giáo có thể để yên được?
Nếu việc này làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa Tây phương với Tiệt giáo!
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có tử thương, sao ngài có thể nhẫn tâm nhìn đạo hữu nhà mình bị tổn thương chứ?
Tiền bối, ngài cũng không phải người không coi trọng vãn bối, mỗi hành động cử chỉ của ngài đều ảnh hưởng đến xu thế đại vận Hồng Hoang."
Triệu Công Minh nghe vậy thì lập tức chau mày, vuốt chòm râu hít sâu một hơi, trực tiếp truyền âm với giấy đạo nhân Lý Trường Thọ:
"Những lời này nghe cũng có mấy phần đạo lý, nhưng người này bức ngươi hủy hóa thân..."
"Vãn bối chính là Luyện khí sĩ của Nhân giáo, cũng xem như một nhà với tiền bối ngài, bối phận thấp hơn tiền bối không ít."
Lý Trường Thọ truyền âm thở dài, "Sở dĩ vãn bối không muốn chân chính gặp người, là vì Nhân giáo chúng ta theo đuổi thanh tĩnh vô vi, ta ra ngoài thu liễm hương hỏa công đức, sẽ làm cho Đại pháp sư nhà ta không vui.
Mặc dù Đại pháp sư nhà ta không hỏi thế sự, nhưng đối với chuyện tam giáo đạo môn một nhà tình thân thì rất xem trọng, mấy năm gần đây khổ sở vì hai nhà Xiển, Tiệt không ngừng tranh đấu, đáy lòng có chút gian nan khổ cực.
Sở dĩ, người Tây Phương giáo tìm tới ta, ta sẽ lập tức hủy đi hóa thân, không muốn có một chút liên lụy với bọn hắn."
Vẻ mặt Triệu Công Minh lộ vẻ bừng tỉnh, sau đó cúi đầu trầm tư, trầm ngâm nói: "Nếu không thì dứt khoát giết tên lão đạo này là hết mọi chuyện."
"Nếu vậy thì làm thế nào giấu được Thánh Nhân lão gia?"
"Vậy phải làm thế nào cho phải?"
Lý Trường Thọ nói: "Vãn bối cả gan, có mấy tiểu đối sách dâng lên, nếu tiền bối ngài tin tưởng ta, ngài cứ cân nhắc dùng."
"Này, ngươi không cần khách khí!"
Triệu Công Minh khoát khoát tay, truyền thanh với giấy đạo nhân Lý Trường Thọ: "Đạo môn một nhà tình thân, ta không tin ngươi, còn có thể tin gia hỏa này sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]