Chương trước
Chương sau
"Chuyện này... này?"

Lão đạo lưng còng mặc y phục rách lam lũ đứng trên mây, thân là đệ tử môn hạ của Thánh Nhân, hiện tại là cao thủ trong thời đại Hồng Hoang, trong lúc nhất thời lại có chút...

Đột ngột không kịp chuẩn bị, mơ màng.

Nổ tung rồi?

Không chỉ nổ tung, mà còn!

Trong nháy mắt, không cho hắn cơ hội để nói nửa câu, đã đốt cháy toàn thân từ trên xuống dưới!

Đây là con đường gì?

Chính mình mấy vạn năm không đi ra ngoài, con đường đạo môn luyện khí sĩ đã trở nên lỗ mãng như thế sao?

Hắn không nói gì, chỉ dùng một câu mở màn mà Tây Phương giáo quen dùng:

“Đạo hữu, ngươi và ta Tây phương hữu duyên, chúng ta có thể tự kết duyên phận.”

Điều này không bình thường sao? Điều này có vấn đề gì sao?

Tại sao lại như vậy?

Làm thế nào mà trực tiếp tự bạo hóa thân?

Chẳng lẽ chuyện Tây phương bọn họ ở trong bóng tối châm ngòi tam giáo đã bại lộ rồi sao? Nếu đã bại lộ, vậy tất nhiên sớm đã xảy ra vấn đề, tại sao còn...

"Ha."

Đạo nhân lưng còng vẫn đang hoài nghi bản thân, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười lạnh.

Lúc này hắn mới phát giác, bản thân đã bị một cỗ đạo vận quấn quanh, trên trời dưới đất, mười phương tám mặt, càn khôn bị đạo vận này phong tỏa.

Bình thường đạo nhân lưng còng này cũng có chút cơ trí, tự kiềm chế tu vi, trước đây chưa từng đặt Tiệt giáo tiên Triệu mỗ nào đó vào mắt, cho nên trực tiếp hiện thân ngăn cản Hải thần hóa thân, nói chút chuyện.

Nhưng biến cố đột ngột phát sinh này!

Hải thần tự bạo, đến tro cũng không còn, Triệu Công Minh gần như... nổi giận.

Chuyện này giống như một âm mưu nhằm vào hắn!

Lúc này, đáy lòng đạo nhân lưng còng đã rung lên hồi chuông báo động, đột nhiên phát hiện, hình như mình đã xem thường đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo...

Đạo nhân lưng còng xoay người, bỗng thấy Triệu Công Minh cách xa mình mười mấy dặm.

Lúc này toàn thân Triệu Công Minh từ trên xuống dưới bao quanh hai mươi bốn con bảo châu màu lam nhạt, tay nắm chặt một thanh màu vàng kim roi gỗ, thân hình đó vốn có chút khôi ngô, tỏa một khí tức kinh người!

Hai mươi tư viên bảo châu, trực tiếp cố định đạo nhân lưng còng xung quanh càn khôn, ý Triệu Công Minh muốn động thủ đã thể hiện hết sức rõ ràng!

Đáy lòng đạo nhân lưng còng càng hồ nghi, trong tay có thêm một hoa sen màu trắng, thân hình lại chậm rãi lui lại, âm thầm tìm kiếm phương pháp phá giải phong cấm của càn khôn.

Đạo nhân lưng còng nghi thanh hỏi: "Đạo hữu, cớ sao lại như thế?"

"Cớ sao phải như thế?"

Sắc mặt Triệu Công Minh vô cùng âm trầm, chòm râu rậm rạp không ngừng run rẩy.

Triệu Công Minh lạnh lùng nói:

"Đạo hữu ở ngay trước mặt bần đạo, bức người trong Đạo môn của ta như thế, có đặt Triệu Công Minh ta vào trong mắt không?

Ha, Triệu Công Minh ta da mặt mỏng, ngươi không cho Triệu Công Minh ta da mặt thì cũng thôi đi.

Nhưng ngươi bức bách như thế, chính là đánh vào mặt mũi của đạo môn!

Mà đánh vào mặt mũi đạo môn chính là đánh vào Tiệt giáo ta, đánh vào lão sư ta, vào mặt mũi hai vị sư bá ta!

Ngươi nói xem cớ sao phải như thế!

Ngươi có còn là người nữa không!"

Đạo nhân lưng còng nhướng mày, tại sao đạo môn này đều điên dại như vậy?

Điều này còn nói đạo lý nữa không?

"Đạo hữu, ngươi..."

Triệu Công Minh quát:

"Bớt nói nhảm lại! Mau đánh đi!"

Triệu Công Minh lại hét lớn một tiếng, roi gỗ màu vàng trong tay phát ra ánh sáng mãnh liệt, hai mươi tư viên Định Hải thần châu trực tiếp ẩn vào quanh người, thân hình hóa thành một chùm hồng quang, đảo mắt lướt qua càn khôn, xông phá bích chướng, xuất hiện trước mặt đạo nhân lưng còng!

Đáy lòng lưng còng kinh hãi!

Hắn chỉ biết ngày thường Triệu Công Minh cả ngày dạo chơi, là đại đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo, nhưng không hề biết Triệu Công Minh lại có loại pháp bảo thần thông lợi hại như thế này!

Ngay lập tức, xung quanh đạo nhân lưng còng lóe lên bảo quang!

Một đóa hoa sen nở rộ dưới chân hắn, tầng tầng cánh hoa này bao vây thân hình đạo nhân lưng gù.

Nhưng trong một chớp mắt tiếp theo, kim quang lấp lóe, kim roi ngang nhiên ập xuống, hoa sen kia gần như bị kim roi trực tiếp đánh cho vỡ tan!

Cũng may càn khôn ở nơi này đã bị hai mươi tư viên Định Hải thần châu cố định, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh bị tác động đến...

Trên không vùng núi, Triệu Công Minh quất mạnh kim roi vào hoa sen, trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói những lời thô tục của Tiệt giáo.

Không biết qua bao lâu, Triệu Công Minh đã đập nát hoa sen, kéo đạo nhân lưng còng kia đổ ập xuống dồn sức đánh một trận.

Tại sao lại uy mãnh đến thế!

...

Gần đây mình bị làm sao vậy?

Lúc Triệu Công Minh hành hung lão đạo lưng còng kia...

Trong Tiểu Quỳnh, trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ nhanh chóng đỡ cái trán đang sắp vỡ ra của mình, phát ra vài tiếng rên.

Vừa rồi giấy đạo nhân phát nổ quá nhanh, chính hắn cũng không kịp rút toàn bộ tinh thần về.

Giống như đời trước lúc ăn tết chơi pháo, chưa kịp ném ra đã nổ trong tay; giấy đạo nhân tự phát nổ, kéo theo tinh thần của mình...

Chỉ có điều, trước đây Lý Trường Thọ sớm đã cân nhắc những tình huống như thế này.

Lúc này chỉ có đau đớn mà thôi, nguyên thần vẫn chưa gặp tổn thương.

Đau đớn tới nhanh, đi cũng nhanh, Lý Trường Thọ ngồi trên ghế bành, dùng một cỗ giấy đạo nhân khác, đứng phía xa quan sát hai vị đại lão đang đại chiến trên không trung.

Cũng không phải là đại chiến, trên thực tế là một bên ra sức đánh, một bên bị đánh...

Lý Trường Thọ hoàn toàn không vui, chuyện này cũng không có gì đáng để vui vẻ, chính mình cơ trí trốn được một kiếp mà thôi.

Đáy lòng không ngừng nghĩ lại chuyện đã qua, nhớ lại chuyện quá khứ của mình cho đến nay, tâm trạng xuất hiện biến hóa khác thường.

Trong một tháng, hắn lại phạm phải hai sai lầm lớn.

Trước đây, lúc tiểu sư tổ về núi lúc, Lý Trường Thọ tự giác chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại không để ý đến vấn đề giới tính cơ bản nhất của sư tổ.

Cũng may lần đó không xảy ra đại loạn gì, tiếp theo đó Lý Trường Thọ cũng đưa ra tổng kết.

Nhưng hôm nay, lúc Triệu Công Minh muốn đi, hắn rõ ràng đã suy tính ra, chính mình đã bị cao thủ Tây Phương giáo để mắt tới, nhưng vẫn trực tiếp nghênh ngang đuổi theo!

Nếu không phải có chút chuẩn bị hậu chiêu, nói không chừng hắn đã bị Tây Phương giáo cho đi đời rồi!

Toàn thân Lý Trường Thọ bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhắm mắt thở dài, không ngừng cười khổ.

Mấy ngày nay mình lại bất cẩn như thế, đã đánh mất hai chữ ổn thỏa quan trọng nhất để sống yên phận!

Tự ngẫm lại, nhất định phải tự ngẫm lại.

Lão đạo lưng gù này đột nhiên xuất hiện, giống như cảnh tỉnh.

Lý Trường Thọ tự tra, từ sau khi Đại pháp sư trở thành chỗ dựa cho bản thân, bản thân mình đã bớt đi rất nhiều sầu lo, tương đối mà nói cũng bớt suy nghĩ lại rất nhiều.

Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chính mình sẽ tiếp tục hoàn thiện « Ổn Tự kinh », cũng...

Nam nhân cũng phải tàn nhẫn với chính mình một chút!

Lặng lẽ gánh ba ngàn lần!

Nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, tinh thần Lý Trường Thọ dần dần trở nên tĩnh lặng, suy nghĩ bước kế tiếp nên xử trí như thế nào mới có thể tự vệ không thiệt hại.

Trong thời gian ngắn ngủi hắn nghĩ lại thái độ của bản thân, Triệu Công Minh đã đánh lão đạo lưng còng... tới thổ huyết.

Triệu Công Minh vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ cầm roi gỗ vút mạnh vào.

Tiên quang hộ thể lão đạo kia không ngừng phiêu diêu, linh bảo hộ thân đã tổn hại hai món rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.