Quả mộng bức trên cây mộng bức(懵逼树上懵逼果),khẽ run rẩy trước tượng Thánh nhân.
Sao lại? Đột nhiên linh nghiệm?
Khóe miệng Lý Trường Thọ không ngừng co giật, nhưng hắn vẫn không nói nửa chữ, không hé nửa lời, chỉ là dâng hương và dập đầu trước đạo thừa của tổ sư gia ở đây…
Một vòng đạo vận này, tự nhiên giống như đã từng biết.
Lần trước vì cầu một vòng đạo vận này tới, mà sư bá Tửu Ô khóc xong, rồi lại đến sư muội Hữu Độc khóc, sau đó lại phải hao tâm tổn trí sửa đổi lời thoại, mới miễn cưỡng mời được bức họa hiển linh.
Hôm nay…
Cứ tùy tiện như vậy sao?
Trong lòng Lý Trường Thọ lập tức thanh tỉnh lại, thành thành thật thật cúi đầu, đáy lòng cảm khái liên tục.
Cuối cùng, bản thân cũng lăn lộn được một chút quen mắt trước mặt Thánh nhân lão gia.
Mặc dù hệ số an toàn của tính mạng không thẳng tắp tăng vọt. Nhưng so với trước, tức thì tăng lên đâu chỉ mấy lần!
Nhưng điều khiến Lý Trường Thọ có chút không rõ là…
Vòng đạo vận này vẫn luôn quấn lấy mình, nhưng hắn không nghe thấy truyền thanh chỉ dẫn nào, trong lòng cũng không có cảm ngộ gì.
Một lúc sau…
Đạo vận vẫn ở đó, bức họa đã yên ổn lại.
Mà hai vị trưởng lão vừa cảm nhận được một vòng đạo vận kia, lúc này cũng đều có chút hoài nghi, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra tình huống gì khác.
Hai vị trưởng lão nhìn ba cây “cao hương” kia, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293424/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.