Quả mộng bức trên cây mộng bức(懵逼树上懵逼果),khẽ run rẩy trước tượng Thánh nhân.
Sao lại? Đột nhiên linh nghiệm?
Khóe miệng Lý Trường Thọ không ngừng co giật, nhưng hắn vẫn không nói nửa chữ, không hé nửa lời, chỉ là dâng hương và dập đầu trước đạo thừa của tổ sư gia ở đây…
Một vòng đạo vận này, tự nhiên giống như đã từng biết.
Lần trước vì cầu một vòng đạo vận này tới, mà sư bá Tửu Ô khóc xong, rồi lại đến sư muội Hữu Độc khóc, sau đó lại phải hao tâm tổn trí sửa đổi lời thoại, mới miễn cưỡng mời được bức họa hiển linh.
Hôm nay…
Cứ tùy tiện như vậy sao?
Trong lòng Lý Trường Thọ lập tức thanh tỉnh lại, thành thành thật thật cúi đầu, đáy lòng cảm khái liên tục.
Cuối cùng, bản thân cũng lăn lộn được một chút quen mắt trước mặt Thánh nhân lão gia.
Mặc dù hệ số an toàn của tính mạng không thẳng tắp tăng vọt. Nhưng so với trước, tức thì tăng lên đâu chỉ mấy lần!
Nhưng điều khiến Lý Trường Thọ có chút không rõ là…
Vòng đạo vận này vẫn luôn quấn lấy mình, nhưng hắn không nghe thấy truyền thanh chỉ dẫn nào, trong lòng cũng không có cảm ngộ gì.
Một lúc sau…
Đạo vận vẫn ở đó, bức họa đã yên ổn lại.
Mà hai vị trưởng lão vừa cảm nhận được một vòng đạo vận kia, lúc này cũng đều có chút hoài nghi, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra tình huống gì khác.
Hai vị trưởng lão nhìn ba cây “cao hương” kia, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một suy nghĩ :
“Có lẽ là nguyên nhân dâng hương có chút khác nhau.”
Lại sau một lát …
Chỉ có Lý Trường Thọ cảm giác được đạo vận kia vẫn còn, nhưng lúc này bức họa đã không có bất cứ sự dị thường nào, các vị trưởng lão vây xem cũng không chú ý nhiều đến bên này nữa.
Dù sao Lý Trường Thọ tới đây dâng hương, đã không phải là lần một lần hai…
Mặc dù Lý Trường Thọ không hiểu rõ lắm, đầu óc mờ mịt, nhưng vẫn lẳng lặng cúi đầu ở đó, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Thánh nhân lão gia.
Nhưng mà, vào lúc này, không chỉ có Lý Trường Thọ hoang mang…
…
Cửu Trọng Thiên Khuyết, hậu viện của Đâu Suất cung, cũng ở dưới gốc cây cổ thụ quen thuộc kia.
Hôm nay mặc dù Phong nhi không định ồn ào náo động, nhưng lại lộ ra một mùi hương kì lạ…
A, là hai tiểu đồng tử của Lão Quân đang thử luyện chế linh đan, dường như cái lò này lại muốn tán* mất.
*nghiền nhỏ
Sư Huyền Đô mặc một thân trường y màu đen, đang xếp bằng trên bồ đoàn ở dưới gốc cây, nhíu mày, không ngừng bấm đốt ngón tay.
Trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng, một đệ tử trẻ tuổi đang quỳ gối trước bức họa của lão sư, không nói một lời, cũng không nói chuyện, chỉ là quỳ ở đó.
Tình huống như vậy…
Tự nhiên là bị Kính Ái lão sư, Thái Thanh Thánh nhân lão tử, dùng thần thông mà Huyền Đô đại pháp sư cũng không thể hiểu được, trực tiếp chuyển "cảm ứng" tới đây.
Nhưng Huyền Đô đại pháp sư lúc này thật có chút khó hiểu.
Hắn đã tính đi tính lại, cũng chỉ có thể biết rõ, lần trước, khi tình huống này xảy ra, Đông Châu Độ Tiên môn suýt nữa đã bị người tiêu diệt.
Đệ tử trẻ tuổi này muốn cầu chuyện gì, vì sao lại quỳ, hắn hoàn toàn không biết.
Lúc này, các nơi Độ Tiên môn cũng rất an bình, không xảy ra chuyện gì lớn.
"Có thể kinh động đến lão sư, tất nhiên là có chuyện lớn…"
Huyền Đô ngẫm nghĩ một chút, bắt đầu tính toán đệ tử trẻ tuổi này trải qua từ trước đến nay, đã xảy ra chuyện gì, kết quả…
"Khá thú vị, có người thay hắn che giấu thiên cơ?"
Huyền Đô nhíu mày, kéo tay trái trống không một cái, đầu ngón tay thong thả vung lên giống như đang vẩy mực, hư ảnh của một tờ Thái Cực Đồ, trôi nổi trên lòng bàn tay của hắn.
Tay phải cùng lúc đưa ra kiếm chỉ, nhẹ nhàng điểm một cái vào hư ảnh của Thái Cực Đồ. Huyền Đô nhắm mắt ngưng thần, suy diễn kỹ càng.
Chẳng mấy chốc, đáy lòng Huyền Đô đã hiểu được một chút.
Lúc này, từ đáy lòng bản thân cảm ứng được người này, tên là Lý Trường Thọ, đệ tử trẻ tuổi của Độ Tiên môn, chưa đầy 200 tuổi…
“Hết rồi?”
Huyền Đô hơi kinh ngạc, cẩn thận cân nhắc về tin tức suy diễn thông qua Thái Cực Đồ, sau đó lập tức nhíu mày.
Bước chân của tiểu đệ tử, hắn mượn uy năng của Thái Cực Đồ mà cũng không suy diễn ra, việc này có chút quá mức.
Huyền Đô lại suy diễn một lúc, lần này rất nhanh đã xác định, trước đây lão sư nhà mình từng ra tay, thay tiểu đệ tử này che giấu cái gì…
Hình như, mới xảy ra cách đây không lâu.
Thú vị.
Lão sư đã không ra tay bao nhiêu năm rồi?
Từ sau đại chiến Vu Yêu, bậc tiên hiền Tam Hoàng Ngũ Đế của Nhân tộc quy về Hỏa Vân Động, sáu vị Thánh nhân liền ẩn cư không ra, không hiển thánh trước mặt người khác.
Hôm nay, lão sư lại chủ động ra tay, giúp một tiểu đệ tử đạo thừa “xa xôi” che giấu thiên cơ…
Đến cùng là có chuyện lớn gì?
Huyền Đô đại pháp sư không dám đi hỏi lão sư của mình, bị lão sư cấm túc dễ dàng như vậy, mỗi lần đều là vạn năm trở lên…
Nếu như chuyện xoay quanh đệ tử trẻ tuổi này, hắn trực tiếp đi tìm người đệ tử này hỏi chút là được.
Huyền Đô chậm rãi đứng dậy, trường bào của chính mình lưu chuyển như dòng nước, trong lòng lại hiểu ra một chút.
[ Long tộc nhập thiên ]
Đây là gợi ý của Thánh nhân lão sư.
Huyền Đô lập tức hiểu rõ, đệ tử trẻ tuổi quỳ bên dưới, là nhân vật mấu chốt trong [ Long tộc nhập thiên ] !
Về việc, long tộc nhập thiên thế nào, vì sao nhập thiên, đệ tử trẻ tuổi này có vai trò gì trong sự kiện đó. Lúc này, đó chính là điều Huyền Đô đại pháp sư không biết…
Huyền Đô đại pháp sư không nhịn được, nhíu mày một cái, thầm nói:
“Lão sư, ngài có thể truyền âm thẳng cho đệ tử không.
Trực tiếp như vậy để cho đệ tử có điều cảm ngộ, sẽ khiến đệ tử cảm thấy, đạo của bản thân không có chút ý nghĩa nào.”
Nói xong, đáy lòng của Huyền Đô lần nữa nổi lên một tia cảm ngộ…
[ Lần sau nhất định ]
Huyền Đô: …
Cúi đầu chán nản, thở dài, sau đó Huyền Đô đại pháp sư bước một bước, thân hình lập tức biến mất trong Đâu Suất cung.
Mây ở Cửu Trọng Thiên Khuyết mờ mịt, ra vào Thiên môn không ai biết.
Vị thủ đồ Nhân giáo phóng ra vài bước, đã qua muôn sông nghìn núi, ngoái đầu nhìn lại một cái, năm châu qua một cách vội vàng...
Có điều, chỉ chốc lát, Huyền Đô trực tiếp xuất hiện trên không của Độ Tiên môn, đứng ở tia mỏng trơn phía trên đại trận.
Mà không ai có thể thấy thân hình của hắn.
Tiên thức quét qua, Huyền Đô lập tức mỉm cười.
Không nói những cái khác, đạo lữ chi phong của Độ Tiên môn này, làm cũng không tệ lắm, trong môn có đôi có cặp nhiều như vậy.
Nếu là có thể tăng thêm cường độ, sinh dưỡng nhiều hơn, Nhân giáo kia lo gì không thể?
Ngón tay Huyền Đô chỉ một chỗ trên Phá Thiên Phong, thân hình lại lặng lẽ biến mất, không làm kinh động nửa bóng người.
Điện Bách Phàm ở Phá Thiên Phong.
Lý Trường Thọ đang cúi mình ở kia, cảm giác được đạo vận quanh người từ từ biến mất, vốn là nhẹ nhàng thở phào trong lòng, sau có chút thất vọng, mất mát.
Thánh nhân không có bất kỳ chỉ thị nào...
Chẳng lẽ là lại nói với chính mình -- Nam Hải thần giáo to gan tiến hành, sau lưng ngươi cũng có Thánh nhân?
Lý Trường Thọ vội vàng xua tan những suy nghĩ có chút điên cuồng như vậy.
Độ Tiên môn vốn là được lập ra bởi một đệ tử có tên Thánh Nhân, sợ rằng Thánh nhân lão gia bên kia cũng không có đối xử với chưởng môn nhà mình như vậy…
Đặc biệt là [ đùi gà ], vốn đã có tiếng thanh tĩnh vô vi*, mặc kệ những việc không liên quan đến mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]