"Tất cả đều giống như Trường Thọ huynh... vị cao thủ sau lưng kia đoán!"
Được hai vị cao thủ bảo hộ, Ngao Ất đang bay nhanh trên không trung không khỏi cảm khái trong lòng.
Ngao Ất suy nghĩ kỹ một chút, những lời này có hơi không thỏa đáng.
Nếu có thể đoán được trước tiên cơ của địch, một lời vạch trần thì đó mới chân chính là liệu sự như thần.
Lý Trường Thọ là người đứng sau giáo phái, lại có thể liệt kê ra những tình huống sẽ phát sinh và đề ra được những đối sách phù hợp.
Vì vậy, Ngao Ất không khỏi cảm khái trong lòng:
Cao thủ ra tay thì cái gì cũng ổn thỏa!
Chiến sự tiếp tục phát sinh, mọi việc giống như in trong "Hai mươi sáu bước" mà Ngao Ất nhận được.
Mấy chục hộ pháp miễn cưỡng chạy tới vùng núi hoang mà đại quân mai phục, mấy nghìn thân ảnh ở phía sau cũng đánh lén không ngừng.
Đội quân của Ngao Ất gồm ba nghìn tiên giao binh, mấy chụ cao thủ Long tộc kịp thời tiếp viện, đối diện với quân địch, bùng nổ đại chiến.
Khi hai bên đang đánh giáp lá cà, dư âm của đấu pháp làm chấn động ra chu vi cả mấy ngàn dặm, những ngọn núi cao lớn xung quanh chiến trường đột nhiên vọt ra hơn ba nghìn tiên giao binh, trực tiếp chặn đường lui của quân địch.
Chỉ trong chốc lát, Thương long bay đầy trời, Giao long gầm thét.
Sáu nghìn tiên giao binh, trên trăm cao thủ long tộc vây quanh ba bốn nghìn bù nhìn huyết văn đánh, những bóng người trên không trung rụng xuống như sủi cảo...
Trước khi đại chiến bắt đầu Long tộc đã chú ý kĩ chuyện đối phương có tâm pháp khống chế tâm thần.
Tộc bọn họ lăn lộn ở hồng hoang nhiefu năm như vậy, sao lại không có biện pháp đối phó được?
Chiến cuộc nhất thời ngả về một phía.
Nhưng bù nhìn huyết văn có một đặc thù là không sợ chết, hiện tại lại ra sức phản kích cũng khiến cho Long tộc phiền toái không ít.
Đúng lúc này...
Nam Thiệm Bộ Châu và Tây Châu Hạ Châu đứng vững dưới đất, vào động phủ trong sơn dã.
Hiện tại Văn Tịnh đạo nhân đang cau mày.
Đám Long tộc này, tại sao lại... có hơi không giống Long tộc?
"Sẽ còn có mai phục khác."
Văn Tịnh đạo nhân cười lạnh một tiếng, mấy nghìn bù nhìn kia có chết thì nàng cũng không thấy đau lòng chút nào, chỉ cần nàng nguyện ý thì tùy thời có thể tạo ra một đám nữa.
"Nhưng nếu chỉ có tiêu chuẩn như vậy thì hôm nay các người cũng không thoát được chết,
Bàn về hậu thủ các ngươi có thể hơn bổn tọa được hay sao?"
Văn Tịnh đạo nhân mỉm cười mê người, giơ tay lấy một con ngọc điệp huyết sắc.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hoạt động bên trên, trong ngọc điệp truyền ra từng tiếng ung ung.
Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi mở miệng;
"Hài nhi, đi tiêu diệt đám rồng nhãi kia đi."
Trong ngọc điệp truyền ra từng tiếng ung ung, âm thanh còn vang dội hơn so với lần trước...
Tây Nam Nam Thiệm Bộ Châu, binh mã Long tộc vòng sang vô ích, mất nghìn bù nhìn huyết văn bị chết bị thương hơn phân nửa.
Cách bọn họ hơn ngàn dặm có một ngọn núi hoang, có một đám con "muỗi lớn" màu đen đang bay từ trong núi ra, ào ào từ trên trời cao xuống.
Con muỗi bay tới không trung thì hóa thành hình người, áo giáp màu đen bóng bẩy.
Vừa mới chớp mắt, nhân số đã lên tới hơn mười nghìn.
Họ bày trận trên không trung, một mảnh đông nghịt nhưng lại tĩnh lặng không có tiếng động.
Thú dữ viễn cổ- Huyết sĩ hắc văn!
Nếu bàn về tu vi thì một con huyết sĩ hắc văn có thể so với chân tiên cảnh luyện sĩ khí của nhân tộc, trong đám này có không ít cao thủ!
Mà thứ đáng sợ nhất là chúng chuyên đánh theo bầy!
Lập tức, những mảng đen tỏa ra huyết khí ngất trời chen chúc hướng về cuộc đại chiến của Long tộc.
Long tộc chuẩn bị "toàn thắng thì đột nhiên xuất hiện kẻ địch mạnh khác, nhưng Long tộc cũng không hề bị rối loạn.
Ngao Ất ra quyết định thật nhanh, toàn lực xuất thủ, đầu tiên tiêu diệt hết kẻ địch trước mắt, sau đó bày trận nghênh đón địch mới.
Hàng vạn kẻ địch mới bay tới, hơn năm nghìn tiên giao binh kết hợp tốt phòng vệ, Ngao Ất âm thầm đổ mồ hôi..
Chỉ một lát sau, vạn quân sĩ văn đánh tới, hai quân sắp sửa tiếp chiến.
Phía dưới rừng núi đột nhiên tràn ra ánh sáng thiên tiên, một đống sĩ văn rơi lả tả, sau đó ánh sáng trực tiếp bao phủ khắp vùng núi hoang vu!
Chỉ nghe thấy tiếng trống thùng thùng truyền ra từ sâu trong lòng đấtm từng nhóm tiên giao binh bay từ dưới đất phóng lên cao!
Bốn phương tám hướng.
Cửu thiên, thập địa!
Năm nghìn tiên giao binh đối diện thay đổi thủ thế, đột nhiên lộ ra móng vuốt giao long dữ tợn, ngang nhiên tấn công trước.
Đều lăn lộn qua từ thời viễn cổ, Long tộc vĩnh viễn có cái giá để kiêu ngạo, lẽ gì sợ mấy con muỗi thối này?
Tổng cộng có hai mươi nghìn tiên giao binh, hơn ba trăm cao thủ Long tộc, bắt đầu bao vây lại...
Lúc trận đại chiến trên không xảy ra, lại có thêm ba trăm tên đại tráng lao từ trong rừng ra.
Một nửa tráng hán có cánh tay lớn hơn bình thường, ánh sáng trên bàn tay kì lạ kia chớp động liên tục, ngưng tụ thành trường cung, mũi tên, giương cung bắn Sĩ Văn.
Những người còn lại thì kêu la om sòm, tiếng kêu không ngừng truyền ra.
Còn có hai người gánh hai con linh thú có túi, vẩy liên tục ra khắp nơi những con linh thú bé khác làm bằng bích ngọc....
Khiến cuộc chiến mang thêm sắc thái vượt trội.
Đại cuộc đã định!
Nguyên soái đứng ở phía dưới nhìn chăm chú Ngao Ất đang trong chiến cuộc, đột nhiên nghĩ tới một điều.
Hắn lấy một cuộc trúc giản từ trong lòng ngực ra, phía trên bất ngờ có chữ viết:
[Lui địch hai mươi sáu bước hướng về hai bảy? Dương u hắc thiên.]
Là thời điểm mở ra cuộn trúc giản này...
....
Độ tiên môn Đông Thắng thần châu, trước Bách Phàm điện đỉnh Phá Thiên.
Tại sao lại nhiều Sĩ văn như vậy?
Lý Trường Thọ xoa mi tâm, đáy lòng thầm suy nghĩ.
Văn đạo nhân muốn tiêu diệt Nam Hải thần giao của hắn, chỉ cần phát động bù nhìn huyết văn, số lượng mấy nghìn là đủ rồi...
Vậy thì tại sao phía sau lại lao ra hơn mười nghìn sĩ văn?
Cũng may trước đó hắn đã sắp xếp ổn thỏa, giúp Long tộc ổn định một chút...
Trong lòng suy nghĩ mãi không ra, nhưng Lý Trường Thọ thấy chiến cuộc đã có hơi ổn định, Long tộc chiến thắng đã được định trước, nên hắn cũng không quản tiếp.
Bước vào điện Bách Phàm, đi vào một góc.
Chào hỏi mấy vị trưởng lão quen biết, đưa rượu ngon cùng mấy con linh ngư, sau khi được trưởng lão đồng ý, lúc này hắn mới đi tới trước bức họa thánh nhân trong Bách Phàm điện.
Lý Trường Thọ lục lọi trong tay áo một lúc, lôi ra một nén hương lớn to bằng ngón tay cái, dài ba thước, hơ đầu hương vào ngọn nến trên giá, sau đó cung kính cắm vào lư hương.
Mấy vị trưởng lão bên cạnh:....
Lý Trường Thọ lui về phía sau ba bước, phẩy vạt áo một cái, đàng hoàng quỳ xuống.
"Nhân giáo giáo chủ tại thượng, đệ tử là Lý Trường Thọ thành tâm... cầu che trở."
Vỗn dĩ lần này Lý Trường Thọ tới cũng chỉ để cầu an.
Hắn lầm bầm đọc lời cầu nguyện như có như không, cũng chẳng nổi lên tình cảm gì, chẳng qua chỉ làm theo thông lệ, thắp nén hương ở đây thôi.
Nhưng điều Lý Trường Thọ không nghĩ tới là...
Hôm nay...
Một góc của bức họa đột nhiên lay động, sau đó một đạp vận lưu rơi vào trên người hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]