Chương trước
Chương sau
Mỗi người một tượng thần, phân bố ở Nam Thiệm, bộ phận Châu Tây Nam, gần sát phạm vi thế lực của Nam Hải thần giáo.

Lúc này bị triệu tập, những người này đều mơ hồ suy nghĩ, đây là muốn xuất thủ với Nam Hải thần giáo đây mà.

Hay là công đức của thuộc hạ, dù là lấy riêng trên danh nghĩa thành lập thần giáo, phát triển tín đồ, thu nạp hương hỏa công đức, nhưng bộ phận hương hỏa công đức này, bị rút đi chín rưỡi phần mười.

Nhưng có thể lưu lại một chút này cũng là chuyện tốt cho họ rồi, huống chi phía sau còn có thánh nhân đại giáo làm chỗ dựa...

"Eo, đều tới cả rồi?"

Một tiếng gọi khẽ, giữa trung tâm xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp;

Người khoác một quần lụa mỏng màu hồng nhạt, tóc rũ xuống thắt lưng, chỉ đứng nhìn từ xa cũng có chút mê người.

Thân ảnh ấy bước tới một bước, cái này làm hơn mười người miễn cưỡng, làm co hơn mười người kinh ngạc.

Cái này hiển nhiên là Văn Tịnh đạo nhân.

Lúc này, Văn Tịnh đạo nhân lấy ra từ trong lòng ngực một cái lệnh bài vàng óng, nhẹ nhàng quơ quơ, cái này làm mười người lập tức cuối đầu không dám nhìn thẳng.

"Không cần biết bản tọa là ai cũng không cần phải hỏi bản tọa tới từ đâu.

Bản tọa chỉ thương lượng với các ngươi một việc nhỏ thôi"

Hơn mười người mới muốn nói chuyện lại phát hiện ra cuống họng của họ như bị kim đâm, bất tri bất giác mỗi người đều thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Sợ hãi, e ngại, đáy lòng chậm rãi hiện lên.

Văn Tịnh đạo nhân liên tục bước nhẹ, thân ảnh diêm dúa một bước lắc ba, mắt phượng hẹp dài đảo qua những người này...

"Linnh tính kém một chút, công đức cũng không ít, coi như là mỹ vị

Nhưng các ngươi yên tâm, các ngươi đều có chức trách trong người, bản tọa sẽ không bắt các ngươi thành bữa ăn ngon, còn có bữa tiệc thịnh soạn hơn ở phía sau chờ bổn tọa.

Ta cho các ngươi làm một chuyện, một tháng sau, đồng thời kích động người phàm đi Nam Hải thần giáo đập loạn.

Đến lúc đó, ta sẽ cho các ngươi một ít khôi lỗi để phối hợp.

Mục đích của các ngươi là dẫn Nam Hải thần giáo làm hiện thân hộ pháp của long tộc, giết hơn phân nửa bọn họ, còn lưu lại, thì dụ càng nhiều cao thủ long tục đuổi đi vào trong.

Đến lúc đó, việc các người phải làm là tiếp tục kích động phàm nhân, để họ ngăn những long tộc này..."

Văn Tịnh là người chỉ nói một lần, không nói nhiều thêm.

Mắt đảo qua hơn mười người này, Văn Tịnh đạo nhân mới phát hiện , bọn họ bị đạo Vận của mình hù nên không nói được lời nào.

Cười nhạt nửa tiếng, Văn Tịnh lạnh nhạt nói:

"Việc ta vừa nói, phản đối có thể đi về phía trước một bước."

Một gã lão ẩu mặt lộ vẻ do dự đi về phía trước một bước, há muồn muốn nói.

Nhưng Văn TỊnh thân ảnh nhoáng lên, đã xuất hiện trước mặt lão ẩu, ngón tay dài nhọn cong búng ra.

Lão Ẩu nửa bước cảnh kim tiên, thân hình hóa thành một tro đen, nhẹ nhàng thổi tán.

"Bây giờ, người nào đồng ý, người nào phản đối?"

Sắc mặt mười người còn lại trắng bệch, mỗi người đều cúi đầu không dám bày tỏ gì cả.

Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng cười, đáy mắt không khỏi hiện lên, cách mắt nước thấy thân ảnh...

" n..."

So với những đồ ăn sống này mà nói đó mới là sinh linh chân chính.

Đêm khuya thanh vắng, tại đại miếu Hải thần An Thủy Thành.

"Trường Thọ huynh?"

Tượng thần bằng ngọc bên cạnh phát ra từng luồng ý niệm đang gọi tên.

Trong khoảng khắc đó, chủ thần tựa như cho ra phản ứng, ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, một thiếu niên có khuôn mặt sáng sủa.

"Trường Thọ huynh! Phụ thân của ta đang điều binh khiển tướng rồi!

Na Tây....

Những người đó đã rình rập Long tộc của ta lâu như vậy, lần này nhất định cho bọn họ biết được Long tộc của ta không phải quả hồng mềm cho bọn họ tùy ý nắn bóp!"

Nghe lời này, trái lại lòng Lý Trường Thọ không hề giao động, chuyện đó đã nằm trong dự đoán của hắn từ đầu.

Kiêu ngạo của Long tộc chưa bao giờ mất đi, cũng không dễ khiến họ lui binh.

Những chuyện sau này nhất định phải tính toán thật kĩ một phen.

Không thể đánh quá đau vào mặt Tây Phương giáo, cũng không thể làm nhỏ chuyện được, đưa người già tới, cũng không thể để nhiều người phàm chết, tránh tăng thêm nghiệp chướng.

Lý Trường Thọ nói: "Đừng mừng vội, địch lần này chúng ta phải đối phó cũng không phải địch bình thường."

"Đúng, Trường Thọ huynh nói phải."

Ngao Ất lập tức thu lại nụ cười, chắp tay kính cẩn, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ.

Sau đó Ngao Ất liền nói về hai ngày trước của hắn.

Hắn chạy về Đông Hải long cung ra mắt phụ vương, sau đó trần thuật lại mọi chuyện như dặn dò của Lý Trường Thọ.

Đông Hải Long Vương hơi suy nghĩ, sau đó liền triệu tập các trưởng lão của Long tộc để thương nghị.

Trừ có hai Quy lão tiên sinh cảm thấy không thẻ lấy cứng đối cứng với Tây Phương giáo, còn các trưởng lão khác thì căm phẫn trong lòng, đồng nhất xin đánh.

Ngao Ất bình tĩnh nói:

"Lần này phụ vương phái ra ba mươi ngàn tiên binh, cao thủ ở Long tộc ta có hơn sáu trắm người, Kim tiên cảnh có hai mươi vị!

Nếu chiến sự quá khẩn cấp thì mấy vị trưởng bối trong tộc cũng có thể xuất động bất kì lúc nào!"

Lý Trường Thọ: ...

Trong lòng... hơi có cảm giác có lỗi...

Nếu không có hắn, thì huynh đệ Long tộc được coi là... quá thành thật.

Hở một chút là xuất động hai mươi vị Kim Tiên, sáu trăm cao thủ Long tộc, ba mươi nghìn tiên binh tôm cá.

Nhìn binh lực hùng hậu như vậy, nếu không cân nhắc những yếu tố khác thì mang đi diệt cả một tiên tông lớn cũng đủ rồi!

Không động thì thôi, một khi động thì đất lở núi mòn, sóng biển rít gào.

Long tộc coi như có từ thời viễn cổ tới giờ, cũng có một chút đặc biệt của riêng mình...

Lý Trường Thọ hơi chột dạ, dạng cổ vật như Long tộc này, trong khi đối phương chỉ có mười mấy con yêu đạt cảnh giới chân tiên....

Thật là khó xử!

Ngao Ất nói: "Trường Thọ huynh có muốn dặn dò gì không? Còn ta muốn cắn chặt lấy mấy người họ hàng của ta, nên đã chạy tới vùng biển Nam Hải."

"Hiện tại tu vi của Ất huynh còn thấp, không thích hợp tham chiến..."

"Ta là Hải thần dạy đại hộ pháp, sao có thể vắng mặt trong trận này được?"

Ánh mắt Ngao Ất cực kiên định: "Ta đột nhiên cầm theo nhiều công đức như thế, dĩ nhiên sẽ không để cho tộc nhân của ta đi liều mạng đổ máu!

Phụ vương đã giao cho ta nắm giữ ấn soái, lần này ta nhất định sẽ trị bọn địch!

Ngược lại Trường Thọ huynh, ngươi đừng lo lắng về trận chiến này, cũng không cần chạy tới."

"Sao ta có thể không lo lắng được?

Nếu đã như vậy thì ngươi nhớ tự bảo hộ bản thân thật tốt, đừng cậy mạnh xông lên."

Lý Trường Thọ nói: "Trong mấy ngày này ta đã nghĩ ra cách làm quân địch lui binh, để cho nơi đặt tượng thần của ta và ngươi ở An Thủy Thành đều mang họ Lam (?).

Nếu có thể thì trước hết ngươi nên để vài vị cao thủ tới âm thầm lấy đi, bên trong còn có thư của ngươi.

Ta cũng mạn phép nói một câu huênh hoang như này:

Phàm là người có thể suy nghĩ được kế hoạch này, Long tộc có tiến có lui, chỉ cần không phải là cao thủ sức mạnh sánh ngang trời đất thì nhất định sẽ không có nhiều thương vong."

Ngao Ất trừng mắt, nhất thời nghĩ tới điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Nếu lui lúc thừa thắng thì bên trên..."

Lý Trường Thọ cười một tiếng tỏ vẻ cao thâm khó lường, cũng không nói thêm gì nữa.

Phất tay, tiêu tán mộng.

Độ tiên môn trên đỉnh Tiểu Quỳnh, Lý Trường Thọ chỉnh lý lại tâm thần, bắt đầu bước kế tiếp.

Cùng lúc đó ở Đông Hải long cung....

Ngao Ất theo lời mà đi, mời một vị cao thủ trong Long tộc ra tay, lập tức chạy tới An Thủy thành, âm thầm tiến hành biện pháp khiến quân địch lui binh.

Đợi vị cao thủ Long tộc ngự mây cưỡi gió rời đi, lập tức quay trở lại Đông Hải long cung, trong cung ba mươi ngàn thủy quân đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Nhị thái tử Ngao Ất nắm giữ ấn soái, đổi một bộ chiến giáp bằng ngọc, sau lưng có mấy vị cao thủ thực lực cao thâm làm hộ vệ.

Từ xa truyền tới giọng nói:

"Điện hạ, ta đã tới rồi!'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.