Mệnh và tài, đương nhiên Lý Trường Thọ phân biệt rất rõ.
Lý Trường Thọ thở dài: "Ta cũng giúp không giúp được gì cho đạo hữu, việc này chủ yếu là xem đạo hữu có thể thối lui đến mức độ nào."
Đông Mộc Công vội nói: "Nếu như sau này tính mệnh có thể vô ưu, được đạo quả trường sinh bảo hộ, ta đã không dám có nhiều khẩn cầu như thế!"
Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: "Mọi việc đều có nguyên do không thể sốt ruột, ba bước thối lui khô cây xuân."
"Xin hỏi, ba bước kia là?"
"Ta quả thực không dám nói." Lý Trường Thọ cười lắc đầu, đẩy hai trữ vật pháp bảo trở về.
Nhân quả này, hắn không muốn dính tới, cũng không thể dính.
Nhưng hiện tại, Đông Mộc Công là người mang tin tức cho Ngọc đế, Lý Trường Thọ cũng biết rõ người này không thể làm điều ác.
Chỉ có thể trên cơ sở không gánh chịu được phần nhân quả, để tránh cho Đông Mộc Công đưa ra chủ ý khác...
...
“Gần đây tại sao lại vội vàng đưa bảo tài cho ta như vậy?”
Trong phòng đan Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng, đã bí mật đưa giấy đạo nhân ra ngoài sơn môn chạy tới vùng ranh giới Nam Hải.
Đông Mộc Công khăng khăng để lại hai trữ vật pháp bảo, cũng cảm động đến rơi nước mắt với Lý Trường Thọ.
Rõ ràng, Lý Trường Thọ cũng chỉ cho hắn một biện pháp trị ngọn không trị gốc, nhưng Đông Mộc Công lại giống như mở ra cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293383/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.