Đáy lòng Lý Trường Thọ thầm than, vị này không hổ là Đạo Tổ đạo đồng, sư đệ của các Thánh Nhân, liếc mắt đã nhìn thấu lai lịch phân thân của mình.
Tất nhiên, cũng có thể là vị lão giả áo xám ở phía sau đã nói ra...
Lý Trường Thọ nói: "Thân bất do kỷ, bệ hạ rộng lòng tha thứ."
—— Nơi này vẫn nên trực tiếp xác định thân phận đối phương.
"Ồ?"
Ánh mắt của thanh niên áo bào trắng lập tức có chút nghiền ngẫm, hắn liếc nhìn xung quanh, nhân tiện nói: "Ngươi và ta nói chuyện phiếm ở đây có chút bất nhã, không bằng đi tới một nơi đẹp đẽ hơn."
Ngay lập tức, lão giả áo xám kia lấy ra một bức tranh trong tay áo, từ từ mở ra, trong đó lại là một bức tranh sơn thủy.
Thanh niên áo bào trắng phóng ra một bước đã biến mất trong bức tranh sơn thủy.
Lý Trường Thọ hơi ngẫm nghĩ, kiểm tra xem cấm chế tự bạo, tự thiêu và vật phòng thôi diễn trên người bản thể giấy đạo nhân rồi mới cầm phất trần bay về phía trước.
Tới gần bức tranh sơn thủy, Lý Trường Thọ đã cảm nhận được một lực kéo...
Trước mắt lưu chuyển quang ảnh, trong lúc hoảng hốt đã đến nơi được vẽ ở bên trong.
Trong một lương đình trong núi, thanh niên áo bào trắng kia đang cùng lão giả áo xám vốn dĩ ở bên ngoài cầm bức tranh đang một đứng một ngồi trong lương đình.
Đáy lòng Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, chính mình nên làm thế nào để gây nên lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293366/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.