Đáy lòng Lý Trường Thọ thầm than, vị này không hổ là Đạo Tổ đạo đồng, sư đệ của các Thánh Nhân, liếc mắt đã nhìn thấu lai lịch phân thân của mình.
Tất nhiên, cũng có thể là vị lão giả áo xám ở phía sau đã nói ra...
Lý Trường Thọ nói: "Thân bất do kỷ, bệ hạ rộng lòng tha thứ."
—— Nơi này vẫn nên trực tiếp xác định thân phận đối phương.
"Ồ?"
Ánh mắt của thanh niên áo bào trắng lập tức có chút nghiền ngẫm, hắn liếc nhìn xung quanh, nhân tiện nói: "Ngươi và ta nói chuyện phiếm ở đây có chút bất nhã, không bằng đi tới một nơi đẹp đẽ hơn."
Ngay lập tức, lão giả áo xám kia lấy ra một bức tranh trong tay áo, từ từ mở ra, trong đó lại là một bức tranh sơn thủy.
Thanh niên áo bào trắng phóng ra một bước đã biến mất trong bức tranh sơn thủy.
Lý Trường Thọ hơi ngẫm nghĩ, kiểm tra xem cấm chế tự bạo, tự thiêu và vật phòng thôi diễn trên người bản thể giấy đạo nhân rồi mới cầm phất trần bay về phía trước.
Tới gần bức tranh sơn thủy, Lý Trường Thọ đã cảm nhận được một lực kéo...
Trước mắt lưu chuyển quang ảnh, trong lúc hoảng hốt đã đến nơi được vẽ ở bên trong.
Trong một lương đình trong núi, thanh niên áo bào trắng kia đang cùng lão giả áo xám vốn dĩ ở bên ngoài cầm bức tranh đang một đứng một ngồi trong lương đình.
Đáy lòng Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, chính mình nên làm thế nào để gây nên lòng hiếu kỳ của đối phương, cũng đối phương kết thiện duyên, lại không liên lụy đến nhân quả của hắn...
Khi hắn bay đến gần đã có phương án suy tính.
Đầu tiên đánh mấy bí hiểm, thử xem hiệu quả thế nào rồi nói sau...
...
Mấy canh giờ sau, lúc trời tối người yên.
Ba đạo lưu quang bay ra khỏi tranh sơn thủy, giấy đạo nhân biến thành lão ông hiền lành, hướng về phía trước làm đạo vái chào nói:
"Bần đạo không quấy rầy hứng thú của đạo hữu nữa."
"Mời." Thanh niên áo bào trắng dùng tay làm dấu mời, trong mắt lộ ra một chút không nỡ, lại nói, "Vừa rồi ta nói tới chuyện kia, vẫn mong đạo hữu cân nhắc thật kỹ."
"Có lẽ đạo hữu cũng biết nỗi khổ tâm của ta."
"Haizz." Trong mắt thanh niên áo bào trắng tràn đầy cảm khái, lãnh đạm làm đạo vái chào với người trước mắt này.
Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lễ, hiển nhiên vái chào cũng càng sâu hơn một chút, sau đó liền cáo lui rời đi, cưỡi mây trôi về phía Hải thần miếu cách đó không xa.
Hắn vừa đi, đạo vận tối nghĩa che lấp hành tung của nhóm mười người bọn họ ngày càng nồng đậm.
Ánh mắt của thanh niên áo bào trắng nhìn chăm chú một hồi rồi thở dài:
"Ta chưa từng nghĩ tới, có người hiểu tâm ý ta, đúng là một dã thần nhĩ!
Đông Mộc Công cảm thấy người này người thế nào?"
"Thâm tàng bất lậu, tâm trí hơn người, lại cực kỳ hiểu rõ đại thế thiên địa, phân tích lập luận sắc sảo."
Lão giả áo xám cũng chính là “Đông Mộc Công”, ở phía sau thấp giọng nói, "Mười hai châm ngôn khuyên giải mà vị đạo hữu này đã dâng tặng cho bệ hạ, theo lão thần thấy, thật sự là chữ chữ châu ngọc."
"Không sai, phần lớn không hẹn mà gặp với đáy lòng suy nghĩ của ta.
Có mấy châm ngôn khuyên giải mà trước đây ta chưa từng cân nhắc đến."
Thanh niên áo bào trắng ngẫm nghĩ nhớ lại, bọn họ ở nơi này nói chuyện đến mấy canh giờ, để hắn có cảm giác được lợi ích không nhỏ.
Nhưng lại cảm thấy, có rất nhiều chỗ cao thâm khó dò, chính mình cũng lĩnh hội không thấu.
Ban nãy câu 【 không hẹn mà gặp 】 kia cũng chỉ là thấu hiểu bên ngoài mà thôi.
Bất luận là dùng góc độ nào để phán đoán, Giáo chủ của thần giáo Nam Hải có chút lợi hại, dùng pháp thuật thân ngoại hóa thân, cũng không phải tu hành bình thường...
Trong thiên địa Hồng Hoang, quả nhiên có không ít người thâm tàng bất lộ.
"Người hiền đức như thế, nếu có thể làm bạn lâu dài với ta, nỗi khổ trong Thiên đình cũng có thể giải vây trong vạn năm."
"Nhưng bệ hạ..."
Đông Mộc Công có chút muốn nói lại thôi, "Lão thần cẩn thận điều ra, rốt cuộc người này có thân phận gì, chúng ta hoàn toàn không thể tìm thấy được.
Chỉ biết hắn là Giáo chủ của thần giáo Nam Hải, có chút quan hệ với Long tộc, cũng có chút quan hệ với Vu tộc.
Còn những cái khác thì... tất cả đều không biết."
"Trước đây ta đã suy tính một phen, phát hiện đạo vận của Tiên Thiên chí bảo Thái Cực đồ trấn áp khí vận hắn, xác nhận là người của Nhân giáo."
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười, "Thân phận người này không hề đơn giản, có chút cố kỵ cũng không thể tránh được.
Hôm nay hắn dùng hóa thân đến gặp ta, có lẽ là muốn kết thiện duyên với ta.
Long tộc, Vu tộc, Nhân giáo... Hải Thần giáo này, thật sự có chút thú vị.
Trở về đi, chuyến này cũng thu hoạch tương đối rồi.
Sau này ái khanh ngươi nhớ rõ ghi lại một phần tấu biểu, lấy nội dung chiêu an chúng dã thân Nam Châu lên trời, sau đó lại đưa việc này cho Hải Thần giáo.
Mấy dã thần khác chẳng qua là đại giáo thu hoạch hương hỏa cần thiết, duy chỉ có Hải Thần giáo này là thật sự không tệ."
Đông Mộc Công khom người nói: "Lão thần tuân chỉ... Bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn dùng ý chỉ để ép hắn hiện thân sao?"
"Không, ta sẽ không làm chuyện thiển cận như thế."
Thanh niên áo bào trắng lại cười nói:
"Câu nói đó của hắn thực sự không sai, người hiểu ta chưa hẳn đã tương hợp, người tương hợp chưa hẳn đã hiểu ta.
Nếu như sau này hắn có thể hiến thượng sách, lý giải nghi hoặc cho ta, đừng nói là vị trí Hải thần Nam Hải, mà vị trí Hải thần tứ hải, ta cũng sẽ cho hắn một hóa thân, như thế nào?
Đông Mộc Công, lát nữa ngươi đợi ta ngẫm nghĩ suy tư một phen, ngươi lại đến thần giáo Nam Hải gặp hắn đi.
Thiên đình ta đang thiếu người thiếu tiên, thứ không thiếu nhất chính là công đức Thiên đạo."
"Lão thần tuân mệnh."
...
Độ Tiên môn, lũng sông dưới chân núi Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ chậm rãi thở hắt ra, cảm giác nguyên thần của mình suýt chút nữa đã thổi bay rồi.
Có phải hôm nay trâu... thổi quá nhiều rồi?
Ban nãy chính mình có nói điều gì lỡ miệng không, hoặc là chỗ nào biểu đạt không rõ rệt, khiến đối phương hiểu lầm không?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, kiểm tra lặp đi lặp lại.
Hôm nay, chính mình cũng không phải là tất cả đều lừa dối, cũng lấy ra một ít hoa quả khô, đơn giản chính là kế sách chỉnh đốn ưu sầu trong Thiên đình, để cho giảm bớt áp lực bên ngoài.
Bởi vì có thể đại khái thôi diễn ra con đường quật khởi Thiên đình, Lý Trường Thọ tìm ra những kế sách cũng không khó, lúc nói ra ba điều đầu, chín điều phía sau đã tính trước kỹ càng.
Từ phản ứng của đối phương mà nói, mục đích kết thiện duyên có lẽ đã lấy được rồi, cũng không cần mưu tính gì nữa.
Ảnh hưởng xấu nhất của việc này là gì?
Lý Trường Thọ cẩn thận suy tư, đơn giản chính là mình bị cao thủ Nhân giáo phát hiện, hắn âm thầm bày mưu tính kế cho Ngọc đế.
Nhưng bản thân Nhân giáo lại ủng hộ Thiên đình, lúc này Thiên đình đang được Thái Thanh thánh nhân che chở, hắn thân là đệ tử Nhân giáo, bày mưu tính kế cho Ngọc đế, cũng nói còn nghe được.
Việc này có rất nhiều tốt...
"Sư huynh?"
Linh Nga đột nhiên ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, "Huynh sao vậy? Đầu đầy mồ hôi."
Lý Trường Thọ dùng mu bàn tay lau trán, lại phát hiện, lúc này mình đã bất tri bất giác đã toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Hắn cười nói: "Tu hành gặp một ít bình cảnh, không sao, không cần phải lo lắng."
Linh Nga chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy lo lắng, thực sự nhớ rõ ước pháp tam chương, vẫn không nói gì thêm.
Lý Trường Thọ mặt không biến sắc lau mồ hôi lạnh đi, đáy lòng thôi diễn, thôi diễn xem kế tiếp việc này có mấy con đường phát triển.
Hốt hoảng, hồng hồng hỏa hỏa, lão tử tại thượng...
Hình như hắn... thật sự lừa gạt được vị Ngọc đế trẻ tuổi này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]