Chương trước
Chương sau
Lý Trường Thọ gần như không chút do dự, liền chọn ——

Lựa chọn thứ ba!

Đi vào nơi hỗn độn quen thuộc này, không nói ra thân phận của người này, quét một chút hảo cảm của Hải Thần giáo.

Trong một nháy mắt này, đáy lòng Lý Trường Thọ phân tích nhân quả mình chủ động đi kết, khả năng xuất hiện tình huống xấu nhất.

Hắn hoàn toàn không quen người mặc áo bào trắng này, không biết nhân phẩm, tính cách như thế nào.

Hơn nữa Lý Trường Thọ không thể không cân nhắc, mình còn có bối cảnh đệ tử Nhân giáo, nếu mình quá chủ động, có thể sẽ làm cao thủ Nhân giáo không thích...

Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ đã là chậm rãi hóa thành lão ông râu bạc trắng tóc trắng, mặt mũi hiền lành.

Trước đây lúc hắn đến Hải Thần giáo dò xét, ban đầu chính là dùng hình tượng như vậy.

Lão ông tay cầm phất trần, chui ra từ một nơi trong khu rừng, cố ý che giấu phần hành tung, nhưng lại bại lộ một ít nguyên khí bị nhiễu loạn.

Trước miếu Hải thần, có một nhóm người đang chuẩn bị đi vào thành dạo chơi, có một nửa lập tức phát hiện tung tích của giấy đạo nhân Lý Trường Thọ.

Lão giả áo xám đi về phía trước, thấp giọng nói mấy câu với thanh niên mặc áo bào trắng ở phía sau, người phía sau lộ ra mấy phần mỉm cười, mang theo nhóm thủ hạ của mình, tiếp tục đi về phía thành trấn, coi như không có phát hiện lão giả đột ngột xuất hiện này.

Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ điều gì đó, cầm phất trần cưỡi mây đi về phía trước, đáy lòng đang nghĩ đến nên “bắt chuyện” như thế nào.

Cũng không thể nói một câu “Đạo hữu xin dừng bước”.

Cũng không có khả năng, tùy tiện cầm một viên gạch lên nói một câu: “Đạo hữu, viên gạch này là ngươi làm rơi sao?”

Đoán chừng là bị tám tên thị vệ, trực tiếp xé nát phần hóa thân này của mình.

Đáy lòng Lý Trường Thọ không ngừng suy nghĩ, cách nhóm người này lại càng ngày càng gần hơn.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ đã chú ý tới một chi tiết nhỏ:

Trong mười người này, tám tên hộ vệ kia và tên lão giả kia đều dùng tiên lực bao bọc đế giày của mình, nhìn giống như đang bước đi, nhưng thật ra không dính một chút bụi bẩn trên mặt đất.

Chỉ có duy nhất thanh niên mặc áo bào trắng, trên đôi giày trắng đã nhuốm đầy bùn đất.

Cuộc thi đấu trong môn phái, lúc này đang tiến hành đến vòng giao đấu thứ mười trong vòng sơ khảo, hôm nay Lý Trường Thọ đã giao đấu 12 vòng, lấy chiến tích mười thắng hai thua, ổn định bước vào ba trăm sáu mươi vị trí đầu...

Linh Nga cũng lấy tám thắng ba thua, trận đấu kế tiếp bất luận là thắng thua như thế nào đều có thể tiến vào vòng tiếp theo.

Lý Trường Thọ nhất tâm lưỡng dụng, đương nhiên lúc này ký gửi phần lớn tinh thần vào trong hóa thân này.

Việc này, với hắn mà nói quả thực vô cùng quan trọng.

Lý Trường Thọ mưu tính việc tránh né đại kiếp Phong Thần đã lâu, trước đây phương án đáng tin nhất chính là sắp xếp mình và sư phụ, sư muội đi Thiên đình làm tiểu lại.

Nhưng như vậy cũng không phải đảm bảo hoàn toàn.

Như mình trước khi bắt đầu đại kiếp Phong Thần, không mưu tính đến vị trí chính thần, theo lý mà nói cũng không cách nào hoàn toàn thoát khỏi đại kiếp Phong Thần.

Dựa theo sự quan sát của Lý Trường Thọ đối với đại thế thiên địa, rất có thể đại kiếp Phong Thần sẽ chia làm hai phần.

Phần chủ yếu, dĩ nhiên chính là tam giáo tiên nhân hạ tràng, xảy ra ở Nam Thiệm Bộ Châu, mượn chuyện Võ vương phạt Trụ, vì Thiên đình tuyển chọn “chính thần”.

Phần thứ yếu chính là bây giờ Đạo môn đạo thừa trong Trung thần châu ngày càng phát triển cồng kềnh, đến một trận đại thanh tẩy, đại kiếp nạn, sẽ đưa hơn phân nửa cao thủ tiên môn đi làm thiên binh thiên tướng trên Thiên đình.

Mặc dù bây giờ tu vi của Lý Trường Thọ không tính là quá cao, nhưng trước khi chưa thành tiên đã phòng bị việc này.

Dưới đại kiếp, phần lớn Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên bị tước mất tam hoa trên đỉnh, suy yếu đạo hạnh của bản thân, bên Tiệt giáo thì chết ngày càng nhiều, bị thương vô số...

Chính mình nhất định phải nắm giữ chủ động, nhảy ra Phong Thần!

Lý Trường Thọ cũng chưa từng nghĩ đến, Hải Thần giáo có khả năng hấp dẫn cơ duyên đến thế.

Hơn nữa, nghe thấy đối thoại của hai nhân vật chủ yếu bên đối phương, hình như đang “khảo sát” cung phụng của những dã thần này, cũng hợp nhất một hai dã thần, mở rộng thế lực bản thân.

Ý nghĩ này...

Không có khuyết điểm, cũng phù hợp với tình huống Thiên đình hiện tại.

Nhưng chính mình nhất định phải cân nhắc ổn thỏa, Nhân giáo, đạo môn, Thiên đình, Long tộc, các phương diện đều phải cân nhắc chu toàn.

Hôm nay, đầu tiên ôm thử tâm thái tiếp xúc, tốt nhất có thể kết xuống một thiện duyên, không màng không mưu, cũng không cần tính toán nhiều.

Cùng lúc đó, đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm cảnh giác:

【 Mặc dù cơ duyên tốt, nhưng không thể cưỡng cầu, càng không thể khúm núm, làm mất mặt Nhân giáo】

"Đạo hữu?"

Trước cửa thành, lão ông có khuôn mặt hiền từ cưỡi mây đáp xuống, trong tay cầm một bản giáo nghĩa của Hải Thần giáo, gọi thanh niên mặc áo bào trắng ở phía trước.

"Có phải đạo hữu đánh rơi quyển sách này?"

Suy đi nghĩ lại, Lý Trường Thọ chỉ dùng cách bắt chuyện như thế.

"Sách?"

Thanh niên mặc áo bào trắng ở phía trước quay người nhìn lại, Lý Trường Thọ cũng coi như “tận mắt” nhìn thấy tướng mạo của người này.

Anh tuấn... có chút bình thường, lại có một phong thái khó tả.

Nhất là đôi mắt kia, giống như đã trải qua tang thương, bị hồng trần rèn luyện mài dũa vô cùng trong suốt, dường như có thể nhìn thấu tất cả mê võng trên thế gian.

Mấy tên thị vệ lập tức hướng về phía trước, Lý Trường Thọ cũng đứng cách đó mười trượng, cầm phất trần làm đạo vái chào.

Bên này, lão giả áo xám kia làm đạo vái chào, đáp lễ lại thay cho thanh niên áo bào trắng.

Thanh niên áo bào trắng cười nói: "Ta chưa từng thấy qua cuốn sách này, sao có thể đánh rơi cuốn sách này?"

Lý Trường Thọ: ...

Làm trò bí hiểm?

Đời trước hắn đã đi học chín năm, đời này học được nhiều kinh văn Nhân giáo như vậy, việc này chỉ tính là nửa người trong nghề.

Lập tức, giấy đạo nhân với dáng vẻ lão ông này cười nói:

"Nếu đạo hữu không thấy cuốn sách này, làm sao biết được mình có đánh rơi cuốn sách này không?"

Thanh niên áo bào trắng mỉm cười, ngẫm nghĩ cẩn thận, những lời này đúng là cao thâm khó dò, chỉ biết một cách mơ hồ về mệnh cách, mệnh số.

"Thiện." Thanh niên áo bào trắng vươn tay ra.

Lý Trường Thọ dùng tiên lực bao bọc, đưa vật ở phía xa xa kia tới; như thế cũng tiết kiệm mấy người thị vệ kia hướng về phía trước.

Ngoài cửa thành còn có không ít người khách qua đường, đều là người phàm trần.

Mà nhóm người thanh niên áo bào trắng này không biết dùng thần thông gì, dường như một nửa phàm nhân ở xung quanh là không nhìn thấy bọn họ, thỉnh thoảng có người liếc mắt tới đây, cũng sẽ cảm thấy nơi này bình thường, nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Lý Trường Thọ cũng muốn chỉnh thần thông này một lần...

Thanh niên áo bào trắng tiếp nhận quyển này « Giáo nghĩa Hải Thần giáo • bọc bìa cứng », lật xem vài trang, sau đó chậm rãi gật đầu, cười nói:

"Cuốn sách này quả thực có duyên với ta.

Đạo hữu chạy đến đưa cuốn sách này, làm sao nhận ra ta là người phương nào?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm một tiếng, không nghĩ tới... giọng điệu đối phương thật sự lại khàn mê hoặc như thế.

Hợp ý cũng phải.

Thế là Lý Trường Thọ lại nói: "Tâm nhận biết, đôi mắt không biết được.

Đạo hữu vốn ở Cửu Trọng Thiên khuyết, lại hiện thân nơi này, có lẽ lường trước hương hỏa giáo phái mà phái ta tới đây."

Thanh niên áo bào trắng nghe vậy thì nhíu mày, lạnh nhạt nói:

"Ngươi đã hiện thân gặp nhau, chẳng lẽ cố ý đến nhờ cậy?

Nếu như thế, vì sao không phải chân thân tới trước, mà lại tới một người giấy."

Người giấy?

Mấy tên thị vị Thiên Tiên hơi thay đổi sắc mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.