Lúc hắn càng cảm thấy mình có thể khẽ thở phào trong một thời khắc, càng không thể buông lỏng cảnh giác.
Lý Trường Thọ đứng bên hồ, đáy lòng không ngừng suy nghĩ.
Lúc này cách Khoái Tư đạo nhân rời núi đã trôi qua bảy ngày, trong Tiểu Quỳnh phong cũng yên tĩnh lại một lần nữa.
Dù sao Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn muốn bế quan tu hành, hôm nay sẽ bắt đầu không tới đây nữa.
Hơn nữa nàng cũng ở trong Tiểu Quỳnh phong lâu rồi, chứng kiến Lý Trường Thọ và sư phụ mình chưa từng rời khỏi núi mấy ngày nay, như vậy đã đủ rồi.
Lý Trường Thọ không thể không để lại chiêu này.
Lúc này hắn chỉ là một tiên miêu thấp kém trong môn phái, một Chân Tiên xảy ra chuyện, đương nhiên không thể hoài nghi trên người hắn.
Nhưng sau này, một khi tu vi của mình thật sự bại lộ, vì nguyên nhân sư phụ ở đây, rất có thể bên Tiên Lâm phong sẽ liên tưởng Lý Trường Thọ - thâm tàng bất lộ đến vụ Khoái Tư bị biến mất...
Hữu Cầm Huyền Nhã là một Luyện khí sĩ rất có tinh thần trọng nghĩa, xác suất nàng ta chủ động đứng ra làm sáng tỏ chuyện này là rất lớn.
Đến lúc đó, thật thật giả giả, chính mình cũng có càng nhiều lỗ hổng để đối phó.
Lúc này bên Tiên Lâm phong, có người đã phát hiện không liên lạc được với Khoái Tư đạo nhân, hoài nghi có phải Khoái Tư đạo nhân đã xảy ra chuyện rồi không.
Có mấy Chân Tiên cùng thế hệ kết giao với Khoái Tư đã ra ngoài tìm kiếm.
Nếu bọn họ không phát hiện ra manh mối Lý Trường Thọ lưu lại, vậy thì chuyện này coi như xong.
Nếu như phát hiện manh mối, sẽ bị dẫn đến Bắc Câu Lô Châu rộng lớn, còn về sau như thế nào thì sao Lý Trường Thọ biết được.
Dù sao giấy đạo nhân ngụy trang thành Khoái Tư đã tìm một khe đá ở dưới một khe cốc, tự mình châm một viên Tam Muội chân viêm, tan vào hư vô rồi.
Cho đến bây giờ, ngoại trừ độ kiếp, không tính những việc nhỏ ngày thường, chỉ có hai chuyện đại sự mà Lý Trường Thọ chủ động mưu tính.
Việc đầu tiên là giúp sư phụ độ kiếp đi Bắc Châu tìm thảo dược, chuẩn bị mất mấy chục năm.
Chuyện thứ hai, cũng chính là lần này, cũng đồng thời chuẩn bị mấy chục năm.
Cũng không tính chuyện Hải Thần giáo, đơn thuần chỉ là trời xui đất khiến, bị buộc bất đắc dĩ, bị ép phản kích, quăng một nồi lợi nhuận công đức...
Muốn không trêu chọc nhân quả, tốt nhất chính là ngồi im trong núi.
Nhưng giống như Đại Huyền Quy của Bắc Câu Lô Châu năm đó, cái gì cũng không làm, nồi từ trên trời giáng xuống, bị Thánh Nhân lão gia chém bốn chân đi chèo chống thiên địa.
—— Câu chuyện này, Lý Trường Thọ cũng không dám sắp xếp « Ổn Tự kinh ».
Vì vậy lúc ở trong núi lén lút tu hành, làm tốt công tác bảo hộ bản thân, để cho chính mình thoạt nhìn không có tính đặc dị nào, làm tốt việc chuẩn bị thoát thân một cách đầy đủ, cũng rất tất yếu.
Lý Trường Thọ ở trong nhà cỏ lẳng lặng bế quan, không ngừng quan sát phản ứng của Tiên Lâm phong.
Cho dù chính mình có chính diện cứng đối cứng về thực lực với mấy vị trưởng lão nhất phong, nhưng hiện tại Độ Tiên môn không dễ gì mới bình ổn lại, đã trở thành Nhân giáo đạo thừa được tán thành, hắn cũng không muốn mất đi chỗ dựa này.
Lúc sưu hồn cho Khoái Tư đạo nhân, Lý Trường Thọ cũng nhìn thấy, năm đó đứng sau Khoái Tư đạo nhân, vị trưởng lão đã bắt nạt sư phụ và sư bá hắn là ai.
Sư tôn của Khoái Tư đạo nhân, một vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh sơ kỳ nào đó trong Tiên Lâm phong.
Chính người này mà trong cuộc đọ sức, mới khiến sư phụ mình bị Khoái Tư đạo nhân đánh lén, không nhận được sự trừng phạt của môn quy, mới khiến cho Tiểu Quỳnh phong hoàn toàn bị cô lập vào lúc đó.
Món nợ này, Lý Trường Thọ nhớ rất kỹ.
Sau này nếu có cơ hội bỏ đá xuống giếng với Thiên Tiên trưởng lão này, vậy thì chắc chắn hắn cũng sẽ lén lút đến đó tập hợp, ném một tòa Tiểu Quỳnh phong...
Thẻ tre ghi chép những chuyện có liên quan đến Khoái Tư đạo nhân lúc trước, lúc này đã biến mất trong lò đan.
Hơn nửa tháng sau, Tiên Lâm phong xuất hiện rối loạn.
Vốn dĩ, một Chân Tiên ra ngoài, mấy chục trên trăm ngày không về cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng trước khi đi, Khoái Tư đạo nhân đã nói đi làm chút pháp bảo cho đệ tử, để đối phó với cuộc thi đấu trong môn phái, kết quả lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, ngọc phù truyền tin cũng không liên lạc được...
Có trưởng lão có sở trường xem bói, lúc bói toán xem cát hay hung thì mai rùa trực tiếp vỡ nát...
Đạo lữ của Khoái Tư đúng là hiểu rõ không ít chuyện của Khoái Tư, dẫn người đi tới phường trấn kia để điều tra, cũng lần theo manh mối, từng bước bị dụ tới ranh giới Bắc Câu Lô Châu.
Lại qua một tháng nữa, Tiên Lâm phong gần như đã xác định Khoái Tư đã bỏ mạng, nguyên nhân bỏ mạng là được quy kết là đấu pháp cùng người nào đó ở bên ngoài phường trấn.
Những chuyện như thế này luôn xảy ra trong Hồng Hoang.
Các trưởng lão trong môn phái Độ Tiên môn cũng liên thủ suy tính, nhưng chỉ có thể suy tính ra, Khoái Tư chết vào một ngày nào đó, hoàn toàn không có tin tức nào về những chuyện khác.
Việc này, chỉ có thể bỏ mặc như thế.
Nếu xác minh được kẻ thù nào đó, Độ Tiên môn sẽ tự đứng ra, vì môn nhân nhà mình mà đòi một lời giải thích.
Nhưng hoàn toàn không có một chút tung tích của kẻ thù, một chút đầu mối có tác dụng cũng không lưu lại, môn phái Độ Tiên môn cũng chỉ có thể an ủi một ít với đạo lữ và đệ tử của Khoái Tư đạo nhân.
Sắp xếp mấy đệ tử của Khoái Tư cho những Chân Tiên khác hỗ trợ dạy bảo, giúp đạo lữ Khoái Tư tìm kiếm lần nữa...
Khụ, cái này chủ yếu phải xem ý nguyện cá nhân.
Còn ba sư đồ trong Tiểu Quỳnh phong, không hề có một chút cảm giác tồn tại đối với toàn bộ hành trình.
Lý Trường Thọ lẳng lặng quan sát một năm, cũng tạm thời buông xuống việc này.
Còn Khoái Tư đạo nhân ngoài việc ám hại sư phụ nhà mình, còn làm những chuyện xấu ác khác, Lý Trường Thọ không muốn nhắc đến vấn đề này.
Hắn cũng không phải là Hữu Độc sư muội, không cần tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như thế.
Chỉ cần lương tâm mình không có trở ngại là đủ rồi.
Lúc này các phong Độ Tiên môn đều náo nhiệt, cuộc thi đấu của các thế hệ trẻ tuổi trong môn phái được cử hành trước thời hạn, các đệ tử đều phải thi đấu một lần.
Môn nhân thế hệ trước cũng ồ ạt xuất quan, chỉ điểm những thế hệ nhỏ tuổi nên đấu pháp với người khác như thế nào.
Những người làm sư phụ đều bận rộn, ban thưởng những pháp bảo mà mình không cần, dạy một chút đấu pháp để tùy cơ ứng biến.
Đệ tử có chút thực lực không tính quá mạnh, năm đó trước Độ Tiên điện, tiên miêu thấp kém Tiểu Quỳnh phong đã được đệ tử Tiệt giáo, Long cung Nhị thái tử chỉ đích danh đấu một trận, đang bắt đầu cường hóa độn pháp tu hành.
Chỉ là phần lớn bọn họ đều có một nghi hoặc...
Vì sao thổ độn của bọn họ lại lợi hại như vậy?
Chui lên, xuống đất đều rất phiền phức, kém xa năm đó Lý sư huynh (sư đệ) kia giơ cao Lang Nha bổng... trôi chảy tự nhiên như vậy.
Có lẽ đây chính là thiên phú và vấn đề khí chất rồi.
...
Ngày thi đấu trong môn phái đang không ngừng tới gần.
Lý Trường Thọ luyện đan mấy tháng, sử dụng giấy đạo nhân ra ngoài hậu tài hai lần, cuối cùng cũng bổ sung được độc đan tồn trữ của chính mình.
Ngày hôm đó, hắn và Lam Linh Nga đã thương lượng xong, cùng nhau ra tay bận rộn.
Làm thịt hai con thải vũ giả phượng kê, giết hai đầu lễ vĩ, làm một nồi thực ngọc oa, lại xào mấy rau xanh tiên linh, kèm thêm hai bầu rượu ngon, trong nhà cỏ Lý Trường Thọ bày ra một bữa tiệc...
Mặc dù Linh Nga không biết tại sao sư huynh lại đột nhiên muốn làm thành tựu như thế này, dù sao trong núi cũng không có chuyện nào đáng để ăn mừng.
Nhưng vì có thể để cho sư phụ sớm ra khỏi tự bế, giữ vững tinh thần, đương nhiên nàng cũng dốc toàn lực tương trợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]