Chương trước
Chương sau
Nhanh chóng hạ xuống rừng phía dưới, thi triển thổ độn biến mất không thấy gì nữa.

Bước đầu tiên… Hoàn thành cũng không tệ lắm.

Mặc dù chỉ là ám toán một Chân Tiên, nhưng cũng chú trọng diễn kỹ và kịch bản, tính toán phản ứng của đối phương, phát huy ra kỹ xảo vận độc hoàn mỹ…

Một lát sau;

Cách chỗ kia phường trấn hai ngàn năm trăm dặm bên ngoài, chỗ sâu nhất trong hoang cốc được trận pháp che đậy.



Đau nhức, nguyên thần vô cùng đau nhức…

Khoái Tư đạo nhân từ trong mê ngủ tỉnh lại, cảm giác bản thân như đã trải qua một trận ác mộng đáng sợ;

Trong mộng, mình tái hiện lên từng bức họa, như là có người đang điều tra ký ức hắn.

Nhưng trên thực tế, từ khi hắn bị mê choáng cho đến lúc này, cũng chỉ mới khoảng nửa nén hương, cũng quả thật đã bị dùng phép sưu hồn (sưu: tìm tòi, lục lọi).

Vì lý do ổn thỏa, Lý Trường Thọ tóm lại là muốn xác định một chút, đến cùng phải gã này hại sư phụ của mình hay không;

Phép sưu hồn mặc dù hữu thương thiên hòa (*),nhưng cũng không khó nắm giữ, Lý Trường Thọ từng thấy qua trong một bản cổ tịch nát.

(*) Hữu thương thiên hòa: Gây tổn thương trái quy luật tự nhiên

Lục soát hồn, chung quy so ngộ sát thì tốt hơn.

Nhưng mà không lục soát còn tốt, vừa lục soát…

Lý Trường Thọ - thanh niên tốt vô chí, ôn hòa, nho nhã, có nội hàm Nhân giáo, thiếu chút trực tiếp diệt ngay gã ta!

Độ Tiên môn mặc dù chỉ là tiên môn trung đẳng, nhưng môn nhân cũng không ít, khó tránh khỏi sinh ra mấy tên bại hoại cặn bã, cũng có thể hiểu được…

Tốc chiến tốc thắng, ra tay liền trốn xa, luôn luôn là yêu cầu nghiêm khắc của Lý Trường Thọ đối với chính mình.

Nhưng lần này, do chỗ này đã bố trí xong pháp trận ngăn cách trước thời hạn, hơn nữa lại muốn lưu lại chút 'Chứng cứ', còn muốn cho địch ít thể nghiệm không tốt đẹp gì, cho nên hắn tốn thêm một lúc.

Lúc này, Khoái Tư đạo nhân đã tỉnh lại, đã hoàn thành việc nhìn trong cơ thể...

"Không... Nguyên thần của ta…"

Khoái Tư đạo nhân hữu khí vô lực hô lên, khuôn mặt trung niên coi như đoan chính một màu trắng bệch, hai mắt hắn đầu tiên là vô thần, sau đó thì là khẩn trương.

Nguyên thần thế mà đã khô héo!

Hắn không biết chuyện này là sao, nguyên thần của chính hắn thế mà trực tiếp rớt cảnh giới, cuộn mình, vô lực, tiên lực thể nội không còn thừa mấy;

Trên đạo khu (cơ thể) có chín cái đinh dài đâm vào, phong bế Tử Phủ, Huyền Khiếu, Thiên Linh - chín nơi yếu hại của hắn, cũng là nơi phát ra cơn đau nhức kịch liệt…

Không chỉ có vậy, từng đoàn trọc khí (khí xấu, dơ bẩn) địa mạch, không biết làm thế nào mà xâm nhập tiên khu của hắn, làm vấy bẩn tiên quang, ba đóa hoa chưa không tới ngày nở rộ, giờ phút này đã tàn lụi…

Một cái chớp mắt này, Khoái Tư đạo nhân đã biết rõ ràng, hắn đã bị người ta phế đi.

Đạo cơ hoàn toàn bị hủy!

Khoái Tư đạo nhân hai mắt phiếm hồng, nổi giận mắng: "Ai! Ngươi rốt cuộc là ai! Thế mà lại ác độc như vậy!"

Mặt đất phía trước bỗng có một thân ảnh chui ra, người này thân mang áo đen, khuôn mặt hẹp dài, quanh người quấn từng đoàn hắc khí, cười lạnh với Khoái Tư đạo nhân.

Khoái Tư đạo nhân rõ ràng ngẩn ra, lập tức nhận ra người đó, không nhịn được tức miệng mắng to: "Lại là ngươi!

Ngươi đã thu linh thạch bảo tài của ta, vì sao lại muốn lật lọng, còn phải đánh lén ta như thế!"

Người này cũng không phải là người lạ, chính là con rết tinh ngày đó trong hoa lâu bị Lý Trường Thọ và Tửu Ô tiện tay diệt.

Lúc này tất nhiên cũng là Lý Trường Thọ dùng đạo nhân giấy giả trang.

Bởi vì chưa từng nghe qua con rết tinh nói chuyện, Lý Trường Thọ lúc này chỉ có thể khàn khàn nói, nói câu: "Đối phương cho nhiều hơn."

"Ta lẽ ra không nên tin ngươi như vậy! Hắn chỉ là một Trọc Tiên, có thể cho ngươi được cái gì!"

Đột nhiên, Khoái Tư đạo nhân đã nhận ra có gì đó không đúng.

Mình chưa từng để lộ khuôn mặt trước con rết tinh...

Ầm ầm!

Đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm rền, Khoái Tư đạo nhân ngẩng đầu nhìn, không trung chẳng biết lúc nào đã dày đặc mây đen.

Sắc mặt gã đạo nhân càng thêm trắng bệch…

Mây đen này ép xuống rất thấp, trên đó lôi ban (ban: vằn, vết) lấp lánh, bốn phía có một luồng linh khí tụ đến, những lôi ban đang không ngừng hội tụ.

Cách đó không xa trên đồng cỏ, một cái tay lớn duỗi ra, đem một viên Thanh Ảnh cầu đặt trước mặt thu vào.

—— Thanh Ảnh cầu này, là phòng ngừa đằng sau làm lớn chuyện, kinh động cao thủ Nhân giáo suy xét việc này.

Mặc dù xác suất xảy ra cực thấp, nhưng cũng cần cân nhắc chu toàn.

Đạo nhân giấy đóng vai thành con rết tinh cười lạnh, thân hình chậm rãi lui lại hai bước, khuôn mặt dần dần biến hóa, lại đưa tay bóp khuôn mặt một hồi, ngay trước mặt Khoái Tư đạo nhân, hóa thành bộ dáng Khoái Tư đạo nhân.

Khoái Tư đạo nhân cả giận nói: "Ngươi!"

"Nhìn phía trên," Đđạo nhân giấy chỉ không trung.

Trong trận pháp, Khoái Tư đạo nhân ngẩng đầu nhìn, mây đen trên không trung đồng thời lóe ánh sáng, vô số sấm sét đột ngột bộc phát, giữa không trung hợp thành một đạo lôi trụ!

Như thiên hà mở cống, như lôi hải cuồn cuộn.

Lôi quang lóng lánh, đem Khoái Tư đạo nhân đang ngửa đầu ngồi quỳ ở đó, trực tiếp nuốt hết…

Tam Tuyệt Thiên Lôi trận!

Đây là một trong những lôi trận Lý Trường Thọ bố trí, uy lực mạnh nhất, cũng là trận pháp gần với tiên thiên kiếp nhất.

Trận cơ, trận bàn, hắn sớm đã luyện chế tốt, ở đây chỉ là nhanh chóng sắp đặt hơn chút, cũng sử dụng mấy tiểu Tụ Linh trận để nhanh chóng hội tụ linh khí.

Đại trận này, tổng cộng có ba đợt sấm sét;

Đạo lôi trụ thứ nhất hạ xuống, Khoái Tư đạo nhân vốn đã không có tiên lực chống cự, tiên khu bị tạc cho tan tác, nguyên thần trực tiếp bị xé nứt, mặt đất bị phá ra một lỗ lớn;

Thừa dịp hơi thở hắn còn mong manh, còn có cảm giác, Lý Trường Thọ thôi động đợt thứ hai sấm sét bùng nổ, lôi trụ lần nữa đập xuống…

Lý Trường Thọ thầm nói đáng tiếc, cái này chung quy cũng không phải tiên thiên kiếp chân chính, không có loại như thiên kiếp chi lực có thể khiến cho luyện khí sĩ trong nháy mắt hôi phi yên diệt.

Đợt Thiên lôi thứ ba qua đi, Khoái Tư đạo nhân đã chỉ còn lại một nửa thân thể tàn phế cháy đen.

Tâm thần Lý Trường Thọ ký thác vào trên người đạo nhân giấy, giờ phút này chạy tới trước thi thể Khoái Tư đạo nhân, không nói một lời, đáy lòng thầm nghĩ:

'Đạo cơ bị hủy, đối kháng Thiên lôi.

Tư vị này, ngươi hẳn cảm nhận được nhỉ.'

Tay áo vung lên, mấy người giấy lộn nhào nhảy ra ngoài, nhanh chóng dọn dẹp trận pháp lưu lại nơi đây;

Lại có ba viên Nhiếp Hồn châu bị ném ra ngoài, điên cuồng thu nạp thân thể tàn phế của tàn hồn này.

Lần này, nhưng không có trình tự niệm kinh siêu độ;

Lý Trường Thọ không có khả năng khiến người này có nửa cơ hội đầu thai.

Với tư cách bù đắp, Lý Trường Thọ trước dùng Tam Muội chân viêm đốt một lần, lại dùng u lãnh quỷ hỏa đốt một lần;

Cuối cùng vẫn chưa quá yên tâm, thả ra hai Phệ Hồn trùng, để hai con độc trùng ở gần đống tro tàn trên mặt đất.

Sau đó, lại cũng dùng Tam Muội chân viêm nhóm lửa độc trùng…

Lý Trường Thọ đánh bay tro tàn trên mặt đất, bên trong ánh mắt toát ra sự thoải mái, ý nghĩ đáy lòng cũng đã thoải mái hơn chút, lại như có điều lĩnh ngộ.

Nhưng lần này, hắn chỉ có thể từ chối đốn ngộ, bởi vì còn có rất nhiều hậu sự chưa xử lý hết…

Giết kẻ thù thì dễ dàng, chuyện giết địch về sau, còn cần phải bố trí cẩn thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.