"Tề Nguyên sư đệ, có một vấn đề, tha thứ cho vi huynh ngu dốt..."
Ở một nơi sâu trăm trượng dưới mặt đất Lâm Đông thành, hai thân ảnh đang co nhúm lại, trong bóng đêm tìm đường đi lên, giống như tìm một chút ánh sáng trong thiên địa Hồng Hoang tàn khốc.
Thấp đạo nhân Tửu Ô đi phía trước mở đường, trong tay xách theo một bảo kiếm liền vỏ.
“Tề Nguyên” cũng chính là giấy đạo nhân Lý Trường Thọ, đang đi phía sau Tửu Ô sư bá, đang từng bước tới gần đại hoa lâu ẩn giấu yêu khí kia.
Tửu Ô quay đầu truyền âm nói: "Theo lý mà nói, chuyện đi đánh lén này nên làm trong đêm đen gió lớn mới đúng.
Ban ngày ban mặt như thế này, càn khôn sáng sủa, còn đang là buổi trưa nữa, không bằng trực tiếp tấn công cho nhanh gọn."
"Sư huynh nói như vậy là sai rồi."
Lý Trường Thọ bắt chước giọng nói của sư phụ, truyền âm trả lời, "Những nơi như thế này, chính là buổi trưa khách nhân thưa thớt, những phàm nhân đó đều đang nghỉ ngơi.
Tối hôm qua chúng ta cũng thấy rồi, ban đêm nơi này rất náo nhiệt."
Tửu Ô chậm rãi nói đúng, cười nói: "Không nghĩ tới, Tề Nguyên sư đệ ngươi cũng hiểu rất rõ nơi này."
"Ta đã nghe Trường Thọ nhắc qua mấy lần."
Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, vì giữ gìn thanh danh của sư phụ nhà mình, hắn chỉ có thể hi sinh bản thânn mình.
Tửu Ô lập tức chậc chậc cười khẽ, thấp giọng nói: "Ngươi nói như vậy, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293319/chuong-208.html