Chương trước
Chương sau
"Tề Nguyên sư đệ, có một vấn đề, tha thứ cho vi huynh ngu dốt..."

Ở một nơi sâu trăm trượng dưới mặt đất Lâm Đông thành, hai thân ảnh đang co nhúm lại, trong bóng đêm tìm đường đi lên, giống như tìm một chút ánh sáng trong thiên địa Hồng Hoang tàn khốc.

Thấp đạo nhân Tửu Ô đi phía trước mở đường, trong tay xách theo một bảo kiếm liền vỏ.

“Tề Nguyên” cũng chính là giấy đạo nhân Lý Trường Thọ, đang đi phía sau Tửu Ô sư bá, đang từng bước tới gần đại hoa lâu ẩn giấu yêu khí kia.

Tửu Ô quay đầu truyền âm nói: "Theo lý mà nói, chuyện đi đánh lén này nên làm trong đêm đen gió lớn mới đúng.

Ban ngày ban mặt như thế này, càn khôn sáng sủa, còn đang là buổi trưa nữa, không bằng trực tiếp tấn công cho nhanh gọn."

"Sư huynh nói như vậy là sai rồi."

Lý Trường Thọ bắt chước giọng nói của sư phụ, truyền âm trả lời, "Những nơi như thế này, chính là buổi trưa khách nhân thưa thớt, những phàm nhân đó đều đang nghỉ ngơi.

Tối hôm qua chúng ta cũng thấy rồi, ban đêm nơi này rất náo nhiệt."

Tửu Ô chậm rãi nói đúng, cười nói: "Không nghĩ tới, Tề Nguyên sư đệ ngươi cũng hiểu rất rõ nơi này."

"Ta đã nghe Trường Thọ nhắc qua mấy lần."

Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, vì giữ gìn thanh danh của sư phụ nhà mình, hắn chỉ có thể hi sinh bản thânn mình.

Tửu Ô lập tức chậc chậc cười khẽ, thấp giọng nói: "Ngươi nói như vậy, ngược lại vi huynh rất tin tưởng.

Tên đại đồ đệ nhà ngươi chính là có một trái tim đều đen như lọ dưới đáy lò đan!

Đủ các loại mưu ma chước quỷ, quả thật Nguyên Tiên không trụ được, Chân Tiên thất bại, sau này nếu hắn vượt qua thiên kiếp thành tiên, đoán chừng Thiên Tiên cũng dám tính toán."

Lý Trường Thọ: ...

Ta rút kiếm đâm người đó!

"Khụ." Lý Trường Thọ tiếp tục dùng giọng nói của sư phụ truyền âm, "Ta nghe Trường Thọ nhắc qua, hắn thật sự rất kính nể sư huynh.

Cảm thấy sư huynh tu hành và quan tâm sự vụ trong nội môn, vì Độ Tiên môn ổn định mà hiến dâng rất lớn."

"Haizz, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới cái này ta liền phát sầu.

Mỗi ngày đều có việc, khắp nơi đều cần ta chạy loạn, có địa phương nào mà ta chưa đi chứ..."

Mắt thấy Tửu Ô muốn mở “chiếc hộp phun hỏng bét”, Lý Trường Thọ vội vàng truyền âm cắt ngang:

"Sư huynh, tốt nhất chúng ta vẫn nên đi dò xét sâu thêm.

Đợi giải quyết những yêu vật này, chúng ta cầm đuốc soi trò chuyện vào ban đêm là được."

"Đúng rồi, đây cũng không phải thời cơ để nói chuyện phiếm." Tửu Ô cười ngượng ngùng, tiếp tục bước chậm rãi về phía trước.

Bởi vì Tửu Ô không nghiên cứu sâu về thổ độn chi pháp, lúc này cũng không có cách nào làm lặng lẽ một cách chân chính.

Lúc hai người đồng thời che giấu khí tức, Lý Trường Thọ âm thầm che đậy khí tức của hai người một lần nữa...

Tình huống như thế này khiến Lý Trường Thọ vô cùng hoài niệm, hành động thể nghiệm cùng Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Hai người lặng lẽ đi tới dưới mặt đất hoa lâu kia, bắt đầu cẩn thận thăm dò phía trên đó, rất nhanh đã khóa chặt đầu nguồn của bảy cỗ yêu khí kia.

"Vậy mà có hai tên đại yêu Chân Tiên cảnh." Tửu Ô âm thầm nhíu mày, "Xem ra bọn chúng đã chiếm giữ nơi này rất nhiều ngày, vì sao không có ai phát giác ra vậy?"

Lý Trường Thọ đáp: "Những nơi bướm hoa như thế này, bình thường có lẽ có rất ít luyện khí sĩ đi tới nơi này."

Tửu Ô lập tức chậc chậc cười khẽ, truyền thanh nói: "Vậy Tề Nguyên sư đệ, tại sao lúc trước ngươi lại tới nơi này vậy?"

“Tề Nguyên” khẽ thở dài nói: "Ta muốn tìm một nơi để uống rượu giải sầu, gần gần nhận được hai lá thư...

Sư huynh, tạm không đề cập tới việc này, chúng ta đi trừ yêu trước."

Thư?

Tửu Ô lập tức lộ ra vẻ mặt tò mò, nhưng không hỏi gì nhiều.

Nhưng Lý Trường Thọ lén lút quan sát vẻ mặt biến hóa của Tửu Ô sư bá, biết mình đã thuận lợi gieo một hạt giống rồi.

Sau đó cũng có thể thuận lý thành chương, tiếp tục cùng sư bá trao đổi việc này.

【Một bước bộ mười bước, phục bút giấu tâm bụng.

—— « Kịch bản luận »

Lý • Nhân giáo đệ tử, Giáo chủ của Hải Thần giáo • Trường Thọ 】

Hai người thăm dò rõ ràng ngọn nguồn của yêu vật ở phía trên, Tửu Ô sư bá lấy ra một thanh trường kiếm, muốn lặng lẽ ra tay, gây khó khăn đột ngột, đầu tiên đánh chết hai tên đại yêu Chân Tiên cảnh này.

Một trong hai tên đại yêu Chân Tiên cảnh này chính là người mà hai người đã gặp lúc trước, là chưởng quỹ có phong thái cao ngạo ở nơi này.

Lúc này nữ yêu này đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, nhìn hai thiếu nữ bộ dáng không tệ, luyện tập kỹ năng đánh đàn thổi sáo...

"Tề Nguyên sư đệ, ngươi ở nơi này đợi ta cướp trận."

Tửu Ô nói một câu như thế, hiển nhiên là không muốn để Tề Nguyên đi đấu pháp.

Còn giấy đạo nhân này của Lý Trường Thọ thì vội vàng ra tay, dùng tiên lực vẩn đục kéo Tửu Ô lại.

Môn phái Độ Tiên môn của bọn họ thông dụng “kỹ năng bị động”, chẳng lẽ đây chính là 【cấp trên 】 hay sao?

"Sư huynh, chúng ta đã nắm giữ ưu thế trong bóng tối rồi, vì sao không đem ưu thế này phát huy đến mức tối đa?

Ở chỗ ta có mấy thứ độc đan mà Trường Thọ hiếu kính, dùng để phòng thân, không bằng sư huynh ở nơi này âm thầm thôi phát, lặng lẽ giết chết yêu vật ở nơi này, sau đó cướp bảo vật rồi chạy..."

Trong lúc nói, Lý Trường Thọ lấy ra hai bình thuốc mê, độc đan mà Vạn Lâm Quân trưởng lão ban tặng, còn cố ý giải thích đan dược này dùng như thế nào.

Trong tầng nham thạch u ám chật hẹp dưới mặt đất, vào lúc này ánh mắt Tửu Ô nhìn “Tề Nguyên” có một chút hoài nghi.

Tửu Ô cười nói: "Quả nhiên là như vậy..."

Lý Trường Thọ thầm nhíu mày, còn tưởng rằng Tửu Ô sư bá đã nhìn ra sơ hở nào đó của mình.

Ai ngờ Tửu Ô lại cười hắc hắc, nói một câu: "Ta còn suy nghĩ không biết tại sao Trường Thọ sư điệt lại cơ trí thiên bẩm như vậy, không nghĩ tới là do sư đệ dạy bảo.

Chân nhân bất lộ tướng nha, Tề Nguyên sư đệ."

"Haizz" “Tề Nguyên” thở dài, "Thế đạo gian khổ, pháp lực nông cạn, không thể không cẩn thận một chút."

"Tốt."

Lập tức, Tửu Ô âm thầm ra tay, cẩn thận khống chế liều lượng thuốc mê, phóng ra từng tia, rất nhanh đã đánh ngã tổng cộng toàn bộ hai ba trăm thân ảnh trong tiền viện, hậu viện của đại hoa lâu.

Mặc dù phần lớn mọi người vốn đang ngủ say.

Lý Trường Thọ còn ở bên cạnh căn dặn, nếu phàm nhân dính quá nhiều lượng thuốc mê như vậy, không chết cũng bị thương.

"Nhìn những nữ tử ở nơi này đều có số khổ, sư huynh ra tay, hút hết tính khí yêu vật mê hoặc của những phàm nhân là được rồi."

"Nhìn không ra Tề Nguyên sư đệ là một người thương hương tiếc ngọc như thế."

"Kiêng kị nghiệp chướng mà thôi."

"Sư đệ yên tâm đi." Tửu Ô mỉm cười, tiếp tục phát tán dược tính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.