Chương trước
Chương sau
Bên ngoài An Thủy thành.

Lúc này đã có không ít giáo chúng đã đến gần tượng thần, sau khi từng người lễ bái hành lễ, đồng thanh đọc giáo nghĩa Hải Thần giáo của bọn họ.

Một phần tinh thần của Lý Trường Thọ ký thác vào nơi này, nghe bên ngoài vạn người hát tụng, đáy lòng cũng có chút cảm khái...

Mặc dù hắn không quản quá nhiều về Hải Thần giáo này, nhưng qua mấy ngày nay quan sát, cũng coi như hiểu rõ một chút.

Quả thật đây là một thần giáo có hương hỏa không tệ.

Ngoại trừ nhóm thần sứ trong giáo có chút tham tài, bản thân Hải Thần giáo đã phát huy rất tích cực việc an ổn một phương...

Nếu không thì, Thiên đạo lão gia cũng không thể cho hắn nhiều hương hỏa công đức như vậy.

Giáo nghĩa của Hải Thần giáo cũng không phức tạp, còn có ca dao truyền miệng, ngoại trừ bái tế Hải thần nào đó, chính là tuyên dương “hiền lành”, “bình thản”, “ra biển rơi vào tuyệt cảnh không muốn từ bỏ”, “Hải thần vĩnh viễn ở bên bạn” ...

Mọi việc là như thế.

Trong đó còn có một giáo nghĩa, theo suy đoán của Lý Trường Thọ, có thể đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến Hải Thần giáo nhanh chóng phát triển.

【 Hải thần sẽ đưa những hồn phách thất lạc trong biển trở về luân hồi, để cho rất nhiều năm sau, bọn họ có thể xuất hiện bên cạnh chúng ta một lần nữa】

Điều này rõ ràng là có người Hùng trại tham khảo chuyện luân hồi của Địa phủ.

Nhưng sự tồn tại của giáo nghĩa lại làm cho giáo chúng Hải Thần giáo, lúc đối mặt với những tình cảnh ác liệt khi ra biển, sẽ có thêm tinh thần chống chọi lại, ý chí cầu sinh.

Cũng bởi vậy, có rất nhiều ngư dân đã vượt qua được tai hoạ.

Bản thân Hải Thần giáo hoàn toàn không làm chuyện khác người nào, nhưng cũng vì hương hỏa công đức nơi này bị chiếm, vì vậy có thế lực âm thầm phái yêu ma tới quấy rối...

Lần này phải hành động thật nhanh chóng.

Lý Trường Thọ dựa vào giấy đạo nhân phát động đánh lén, một viên Tam Muội chân viêm đã thiêu rụi đám yêu quạ kia.

Nhanh chóng xử trí những tro tàn của đám quạ đen này, tinh thần Lý Trường Thọ một lần nữa tập trung vào giấy đạo nhân đang ẩn nấp gần tượng thần.

Thời cơ đã chín muồi.

Không dám nhiều chậm trễ, Lý Trường Thọ trực tiếp huỷ bỏ thổ độn.

Giấy đạo nhân này vẫn duy trì thân hình của một người trung niên đạo giả, chắp tay sau lưng, giẫm lên mây, hiện thân từ trăm trượng phía sau tượng thần, từ từ bay lên không.

Dốc núi to như vậy đứng đầy bóng người, nhưng vào lúc này có thể nghe được tiếng kim rơi!

Một nữ tử chỉ vào đạo giả trung niên này phát hét toáng lên:

"Hiển linh! Hải thần hiển linh!"

"Mọi người mau chạy đi!"

"Chạy cái gì mà chạy! Đây là Hải thần đó!"

"Mọi người mau dập đầu mới là chính sự! Cảm ơn Hải thần đã phù hộ phu nhân ta mẹ con bình an!"

"Cảm tạ Hải thần đại nhân đã phù hộ con ta vẫn còn sống khi gặp nạn trên biển!"

Tình cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn!

"Tất cả mọi người không cần phải quỳ!"

Đột nhiên thôn trưởng Hùng trại hét lớn lên: "Đây là yêu ma, nhìn hắn có chỗ nào giống Hải thần của chúng ta chứ!"

"Ngu muội! Ở Nam Hải lấy đâu ra Hải thần!"

Lý Trường Thọ hét lớn lên, giọng nói truyền ra trăm dặm.

Tay áo dài vung lên, vỗ ra một chưởng, tiên lực của Lý Trường Thọ ngưng tụ thành một bàn tay lớn màu xanh, vỗ xuống tượng thần bên dưới!

Xin lỗi, các vị...

Đợi ta tìm được biện pháp, sẽ trả lại phần hương hỏa công đức cho các ngươi, chúng ta không ai nợ ai...

Đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, phát hiện chính mình hơi thất thần, cũng không nhịn được cười khổ.

Chưởng ảnh sắp rơi xuống rồi!

Khóe mắt Lý Trường Thọ đột nhiên liếc nhìn bên cạnh tượng thần, có từng tia sáng màu vàng đất đang nhanh chóng ngưng tụ...

Trong một chớp mắt tiếp theo, một hư ảnh cự phủ, không có một chút dấu hiệu nào, quỷ dị lại đột ngột xuất hiện ở phía trên tượng thần.

Cự phủ này được ánh sáng ngưng tụ thành bàn tay lớn cầm, trực tiếp bổ vào chưởng ảnh Lý Trường Thọ đánh ra ở phía trên.

Chưởng ảnh mà Lý Trường Thọ tiện tay đánh ra này, tương đương với một chưởng ảnh như tiên nhân bình thường, lại bị cự phủ...

Trong nháy mắt đánh tan...

Chưởng ảnh, cự phủ, cánh tay cường tráng...

Điều này?

Lý Trường Thọ vẫn luôn biết, Hồng Hoang rất lớn, có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, bản thân mình chỉ là một Nhân tộc Luyện khí sĩ bình thường.

Nhưng quả thực hắn không nghĩ tới, vậy mà cũng có lúc mình hoàn toàn nhìn nhầm!

Bên cạnh Tượng thần, có một tráng hán đang mở to miệng rộng của mình, trong miệng phun ra một vầng sáng màu vàng đất.

Chùm sáng này ngưng tụ thành cánh tay khổng lồ đang cầm đại phủ kia, nhẹ nhàng đánh tan chưởng ảnh mà Lý Trường Thọ đã đánh ra!

Trong chốc lát...

Sự nhận biệt có liên quan đến Hùng trại của Lý Trường Thọ hoàn toàn sụp đổ.

Ban đầu mặc dù nhìn ra Hùng trại có chỗ không giống bình thường, nhưng lúc ấy mình vội vàng củng cố cảnh giới tu vi sau khi được thăng cấp, quan sát một khoảng thời gian rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Về sau, Hùng trại bọn họ bắt đầu kế hoạch phát tài phát triển Hải Thần giáo, cũng đưa Hải Thần giáo lên đến quy mô như bây giờ.

Trong quá trình này, thỉnh thoảng Lý Trường Thọ cũng sẽ nhìn chằm chằm người Hùng trại.

Nhưng chính những tên gia hỏa này mới nhìn chỉ là tứ chi phát triển, Lý Trường Thọ vẫn luôn không thể nhìn ra bọn họ có sơ hở gì, chỉ cho rằng bọn họ có chút ham tiền.

Có đôi khi, thậm chí nhìn dáng vẻ thật thà của bọn họ, vẫn sẽ cảm thấy, có một số người vốn thuần phác, đơn giản lại thiện lương...

Không nghĩ tới

Vạn vạn không nghĩ tới!

Hắn lại bị những tên gia hỏa nhìn thật thà này lừa bịp nhiều năm như vậy!

Lý Trường Thọ tự nhận, có đôi khi mình đúng là che giấu sâu một chút.

Nhưng nếu so với đám người Hùng trại này, tuyệt đối mặc cảm không bằng, trong nháy mắt đã bái phục chịu thua!

Hải Thần giáo ở Nam Hải này nên dứt khoát đổi tên gọi 【 Đoán không ra 】 thần giáo được rồi đó!

Những nam nữ già trẻ trong Hùng trại, có thể kết phường diễn một vở kịch; năm đó con quái ngư chở mình đi, nói không chừng chính là do bọn họ cố ý bắt giết...

Trong nháy mắt này, đáy lòng Lý Trường Thọ tràn đầy hai cái chữ ——

Tính toán rất to.

Nhưng Lý Trường Thọ không hoảng loạn, đáy lòng rung động chỉ thuộc về chấn động, sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán tình thế của mình.

Lý Trường Thọ khống chế giấy đạo nhân này lập tức lui lại, tốc độ cực nhanh; nhưng cánh tay khổng lồ kia, bổ ra chưởng ảnh về phía sau, lại nắm lấy đại phủ chém tới.

Cảnh tượng này quỷ dị đến mức không nói nên lời...

Một tráng hán người đầy bắp thịt, há miệng phun ra hào quang màu vàng đất, trong quang mang ngưng tụ thành một cự phủ, một cánh tay, giống như một vật sống, đuổi theo chém Lý Trường Thọ.

Một kích này nhìn giống như diễn ra rất chậm, nhưng Lý Trường Thọ đã nhận ra đạo vận huyền diệu yếu ớt ở trên đó.

Nhìn giống như chậm nhưng thực ra rất nhanh, nhìn như nhẹ nhưng thực ra rất nặng!

Lý Trường Thọ cũng biết đạo pháp, thần thông này, hoàn toàn là hai sức mạnh khác biệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.