Chương trước
Chương sau
Nam Hải, trên mặt biển cách bên ngoài An Thủy thành hai ngàn dặm.

Một bảo thuyền bay lượn lờ tiên quang, bảo thuyền bay có hình giống như một đầu vỏ sò, trước sau lại có đường kính trăm trượng.

Bên cạnh bảo thuyền, có một nhóm tiên giao binh của Nam Hải Long cung.

Vì chiêu đãi Ngao Ất và Hạm Chỉ, Nhị thái tử Ngao Mưu của Nam Hải Long cung đã điều “đội cận vệ” của mình đến làm hộ vệ.

Mấy trăm tiên giao binh ở nơi này đều là Chân Tiên cảnh hậu kỳ!

Loại tiên giao binh này cũng coi như là một đại mặt của Long cung.

Lấy Chân Tiên cảnh làm vũ khí, lúc này Thiên đình khó mà kiếm ra đến một số lượng lớn như vậy.

Gần nửa tháng nay, Ngao Mưu dẫn Ngao Ất và Hạm Chỉ đi du sơn ngoạn thủy trong Nam Hải đến quên cả trời đất.

Đi dạo tiên đảo trên biển, thưởng thức thịnh cảnh dưới đáy biển, tham quan bảo ao của Long cung, tìm kiếm mật địa của Hải tộc.

Tâm trạng của Hạm Chỉ cũng hòa hoãn hơn một chút.

Sư phụ đã nuôi lớn mình gặp kiếp, điều này tương đương với nỗi đau mất đi người thân, Hạm Chỉ muốn chỉ muốn chậm lại, vẫn muốn ở đây thêm mấy ngày.

Hôm nay tung bay ở vùng biển này, thật ra cũng là đi dạo nhàm chán.

Lúc này, Hạm Chỉ đang cùng mấy vị nữ nhạc sĩ Hải tộc Nguyên Tiên cảnh, lĩnh giáo âm luật.

Một đám Hải nữ xinh đẹp đang nhảy múa tung bay, nhưng hai vị Nhị thái tử hai nhà Long cung, lại đứng ở đầu thuyền phóng tầm mắt về phía lục địa ở phương bắc, vẫn chưa thưởng thức dáng múa của những Hải nữ này...

Lúc Ngao Ất nói đến khốn cảnh của Long tộc thì Ngao Mưu cũng thở dài than ngắn, uyển chuyển nói cái nhìn của mình một chút.

Trước đây, lúc Ngao Ất mười tuổi cảm thấy “Mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh”.

Lúc Ngao Ẩ mười một mười hai tuổi thì phát hiện xung quanh mình có không ít tộc nhân chỉ đang giả say.

Giờ Ngao Ất đã sớm hiểu rõ rồi, vấn đề Long tộc, rất nhiều tộc nhân đều biết rõ, chỉ là không có cách nào để thay đổi thôi.

Nhưng cũng có thể đừng để ý đến chuyện này, cả ngày thật sự sống mơ mơ màng màng.

—— Ngao Mưu chính là như vậy.

Ngao Ất chắp hai tay ra sau lưng, trên khuôn mặt thiếu niên có chút thanh tú lại có một phần trầm ổn của lão thành sau khi bị hiện thực cọ rửa.

"Đến khi nào tộc của ta mới có thể bay lên trên chín tầng mây một lần nữa, mỉm cười kiêu ngạo giữa bách tộc."

"Nhị ca người quản quá rộng rồi… " Ngao Mưu ở bên cạnh cười nói, "Như vậy không phải sẽ sống rất mệt mỏi sao?

Chúng ta có thể nghĩ đến chuyện này, chắc chắn thế hệ trước đã sớm nghĩ đến.

Nếu có thể làm, chắc chắn bọn họ cũng sẽ làm, chúng ta cũng chỉ phí công lo lắng."

"Không thử một chút làm sao biết được?"

Ngao Ất khẽ thở dài, đang định mở miệng nói tiếp thì bỗng thấy phương bắc có một đám mây mù bốc lên.

Trong mây mù mang theo một tia kim quang, lặng lẽ tan biến mất trong trời cao...

Ngao Ất ngạc nhiên nói: "Đó là?"

"Ta cũng không biết…" Ngao Mưu quay đầu la lên, "Quy thừa tướng, tới giải thích một chút đi!"

Cách đó không xa, Quy tiên nhân đang đứng đợi lệnh vội vàng đáp lại, cõng mai rùa, chống gậy, mắt nhìn về phía trước quan sát trả lời:

"Hồi bẩm hai vị điện hạ, đó là Nhân tộc đang tế bái Hải thần Nam Hải nên sinh ra công đức phúc vân dị tượng.

Năm gần đây, Nam Hải hưng khởi với một Hải Thần giáo, phát triển ngày càng mãnh liệt, chúng ta cũng âm thầm điều tra, không biết rốt cuộc Hải thần đó là thần thánh phương nào."

"Khí vận phúc nguyên... đều rất tốt."

Ánh mắt Ngao Ất mang theo chút cảm khái, bên miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Ngao Mưu ở bên cạnh thấy thế thì lập tức lửa giận ngút trời.

"Ta đường đường là Nam Hải Long cung cũng không dám tự xưng Hải thần Nam Hải!

Người đâu, tập hợp binh mã! Đi cùng ta tới chỗ dị tượng kia!

Ta muốn xem xem, rốt cuộc Hải thần của Hải Thần giáo kia là thứ gì!"

Quy thừa tướng kia muốn nói lại thôi, nhưng cách đó không xa mấy tên tướng lĩnh tiên giao binh đã cùng nhau hô đồng ý.

....

Thật lòng mà nói, ngay cả Lý Trường Thọ bản thần Hải thần này cũng cảm thấy, hôm nay buổi lễ Hải thần của An Thủy thành...

Làm cũng không tệ.

Không nói đến ở Nam Hải chi tân như thế này, ranh giới của vùng thế tục Nhân tộc, có thể hội tụ một lượng giáo chúng với quy mô lớn như vậy, bản thân hắn đã thấy rất khó khăn rồi.

Mặc dù trong thành ngoài thành có rất nhiều người, mới nhìn có chút hỗn loạn, nhưng không có nơi nào gây nên hỗn loạn, những giáo chúng đều tự mình duy trì trật tự...

Chỉ điểm này đã rất khó thực hiện.

Nhưng mà Lý Trường Thọ rất có hảo cảm với những Hải Thần giáo này, còn không che đậy hơi nóng...

Vốn dĩ là trưởng thôn trong Hùng trại sẽ làm đại đế tự của Hải Thần giáo ngày hôm nay, dưới cái nắng chói chang của mùa hè mà mặc một chiếc áo lớn da gấu đen, ngồi trên bảo tọa mạ vàng, được bốn tên tráng hán nâng lên đăng tràng...

Vị thôn trưởng này vốn có thân thể khoẻ mạnh, một màn này cực kỳ giống như khiêng một con gấu đen từ trong thành ra!

Lý Trường Thọ: ...

Quả nhiên, vẫn nên mau chóng hủy Hải Thần giáo đi.

Tượng thần Hải thần được chuyển tới một nơi trên sườn núi cách ngoài thành mười dặm, mười mấy vạn giáo chúng trong toàn thành đều đi theo.

Tiên thức của Lý Trường Thọ vẫn luôn bao phủ nơi đây, rất nhanh đã phát hiện một số hình ảnh có chút thú vị.

Dọc theo con đường này, các thiếu nữ trang điểm lộng lẫy, đeo vòng hoa, tay nắm tay nhau ca hát.

Mấy tiểu tử có thân thể khoẻ mạnh thì có tinh thần phấn chấn, khi bọn hắn nhìn thấy cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng, sẽ đi tới gọi hai câu “Dô ta nào” —— đây là một khẩu hiệu trong lúc đánh cá, thuận tiện biểu hiện ra cơ thể rắn chắc của mình.

Buổi lễ đại quy mô như thế này, cũng là để mấy người trẻ tuổi dụ dỗ lẫn nhau, khụ... Cũng là để những người trẻ tuổi quen biết nhau, là một cơ hội tốt để phát triển mối quan hệ nam nữ không thuần khiết.

Các lão nhân đi lại chậm chạp, bên cạnh đều có mấy thanh niên trai tráng nâng đỡ.

Đám trẻ con năng động chạy loạn, bị người lớn trong nhà mình lôi kéo chặt chẽ.

Đám người khắp nơi, còn có một số nữ tử mặc váy dài, khuôn mặt trang nghiêm.

Các nàng ấy còn vung lên một số cánh hoa và lá xanh còn đọng giọt sương, đây là lời chúc phúc của Hải Thần giáo cho giáo chúng bọn họ.

Đại bộ phận giáo chúng hát bài ca truyền giáo, vẻ mặt tươi cười, cùng nhau đeo đuổi bóng lưng Hải thần...

Toàn bộ không khí buổi lễ đều hòa thuận lại ấm áp.

Đợi bọn họ đặt tượng thần yên ổn, tám vị thần sứ Hùng trại cũng mệt đến mồ hôi đầm đìa.

Rất nhanh bọn họ đã điều ổn khí tức, chắp hai tay ra sau lưng, hai chân tách ra, phân nhau đứng thẳng hai bên tượng thần.

Lại có hơn trăm tên thanh niên trai tráng Hùng trại với cơ thể dũng mãnh, người mặc đoản sam màu đen, quần dài xá cạp, lưng đeo đại đao, song chùy, những binh khí hạng “nặng”, bảo vệ xung quanh tượng thần...

"Nên đi qua đó rồi."

Lý Trường Thọ lẩm bẩm, thân hình từ trong tiểu viện chậm rãi biến mất, thi triển thổ độn chạy tới chỗ tượng thần.

Thời cơ cũng không sai biệt lắm.

Tiên thức nhìn chăm chú lên những giáo đồ đang chạy tới dốc núi kia, Lý Trường Thọ cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi dưới đáy lòng.

Chính mình cũng không phải một cao thủ có thể che chở một phương, Hồng Hoang quá lớn, cũng quá mức hung hiểm.

Hiện tại, ngay cả đạo quả trường sinh của bản thân hắn cũng không thể hái được, cho dù tiếp tục làm Hải thần, cũng không có cách nào bảo vệ những giáo chúng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.