Chương trước
Chương sau
"Quả nhiên là phía sau có người mưu hại.

Ban nãy phát hiện một tia đạo vận này, ta đã lập tức đuổi theo.

Nhưng có Thánh Nhân ra tay, che đậy thiên cơ cho người đó, ta chỉ có thể dựa vào uy lực của Thái Cực đồ, miễn cưỡng dọa tên gia hỏa này một trận..."

Trên mây, Huyền Đô giải thích hai câu đơn giản, lão đạo bên cạnh lập tức nhíu mày than nhẹ.

So với trang phục có chút tùy ý của Huyền Đô thì khí chất ngưới này bình thản hơn.

Đạo bào, đạo cơ, đạo hoa và phất trần trong tay đang cầm trong tay của lão đạo này đều rất sang trọng, ngược lại càng có khí phách của một cao nhân thế ngoại.

Nhưng vị lão đạo này lại nói chuyện rất khách khí với Huyền Đô, lúc nói khóe miệng còn mỉm cười, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước.

Lão đạo này lại hỏi: "Đại sư huynh, người xem kế tiếp nên xử trí như thế nào?"

"Đạo huynh chúng ta đi tới bên Độ Tiên môn kia dẹp loạn tai họa trước đi!"

Huyền Đô cười nói: "Nếu ngươi đi qua đó muộn một chút, nói không chừng bọn họ đã dẹp loạn ngoại địch, không còn chuyện gì cho tổ sư khai sơn tổ như ngươi nữa đâu.

Đợi đạo huynh an bài xong những chuyện ở Độ Tiên môn, nhớ rõ mang mấy thi thể của Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo trở về đây.

Sau này chúng ta còn phải đi tới Kim Ngao đảo một chuyến nữa."

Thi thể...

"Haizz…" Lão đạo ngầm hiểu, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, "Lần này vẫn phải làm phiền Đại sư huynh vất vả như thế, quả nhiên là do bần đạo quá chủ quan."

Huyền Đô khoát tay, thúc giục nói:

"Aizz, chỉ là việc nhỏ, việc nhỏ thôi.

Đạo huynh mau đi thôi!

Nếu đã mở ta trận này ắt sẽ có nhân quả, tóm lại về sau tóm nhất định phải cẩn thận nhiều hơn mới được."

"Xin nghe theo lời dạy bảo của Đại sư huynh."

Lão đạo này chính là Độ Ách chân nhân của Côn Luân sơn, thi lễ với Huyền Đô.

Ông cũng không dám chậm trễ thêm, lập tức thúc khởi thuật pháp càn khôn, thân hình nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

Vạn dặm chẳng qua chỉ trong chốc lát, bay lên bay xuống, Độ Ách chân nhân đã đến bầu trời của Độ Tiên môn.

Ông cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy sơn môn bên dưới, xung quanh chủ phong không ngừng có lưu quang, huyết quang tràn ngập khắp nơi.

Chân nhân lập tức giận tím mặt!

Lúc hắn cứu giúp thời thượng cổ đã bố trí một kỳ lân tường thú, lúc này gần như vết thương cũ tái phát.

Trong những đệ tử ký danh của Độ Ách chân nhân những này, thật vất vả mới có Kim Tiên cảnh, có thể cho Côn Luân sơn đi khoe khoang với các đạo hữu khác, lúc này “Ái đồ” lại bị hai người khác bao vây tấn công, cũng bị thương rồi!

Độ Ách chân nhân vung phất trần lên, uy áp Độ Tiên môn.

Sau đó khẽ hút sau, vận khởi thần thông 【 Khiếu Trung Nhị Khí 】, chóp mũi rung động, phát ra một tiếng hừ lạnh như sấm rền!

Bên dưới, ba tên ngụy Kim Tiên đang xâm lấn bị một tiếng “Hừ” này cùng nhau thổ huyết, nguyên thần gần như bị đánh tan...

Lão Kim tiên Hồng Hoang đương nhiên sẽ thần thông bất phàm!

Xa xa ngoài vạn dặm, Lý Trường Thọ đang âm thầm quan sát tình hình trong Độ Tiên môn thông qua giấy đạo nhân, thuận tiện quét dọn cuộc chiến, hai mắt lập tức phát sáng.

Đùi to đến rồi!

Tinh thần hắn khẽ động, đóng đại trận bên trong Tiểu Quỳnh phong lại, chỉ để lại trận pháp bao quanh phòng đan là đang ở trạng thái mở.

Giấy đạo nhân chữ Thiên số hai và số tám trong sơn môn, khôi phục thành người giấy, tiên lực trên đó hóa thành linh khí tiêu tán.

Làm xong những chuyện này, Lý Trường Thọ lập tức tập trung ý chí, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Ở địa mạch điểm đến của Na Di trận, địa huyệt nơi chúng đệ tử trong Độ Tiên môn ẩn núp, dốc thoải bên cạnh sơn cốc...

Năm người sớm đã bị mê đảo đánh cho ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất.

Bàng yêu bị mê hồn đánh cho nằm sấp trên đất ngáy o o, mọi thứ giống như bị ngừng lại, sau một chớp mắt khi Hữu Cầm Huyền Nhã ném độc đan.

Hữu Cầm Huyền Nhã nằm trên mặt đất, xung quanh rơi đầy phi kiếm, còn Linh Nga đang nằm cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã, giống như ném chó vào bụi cỏ...

Đúng là • mặt đang nằm sâu trong bụi cỏ.

Không còn cách nào khác, Lý Trường Thọ vẫn để nguyên “hiện trường vụ án”.

“Lý Trường Thọ” đang hôn mê bên chân Linh Nga cũng chậm rãi chui vào lòng đất, hóa thành một người giấy.

Không có chút âm thanh nào, ngọc trâm trên đỉnh đầu Linh Nga khẽ vỡ vụn, thân hình Lý Trường Thọ xuất hiện bên cạnh Linh Nga, nhanh chóng thu hồi giấy đạo nhân trong đất, lại nằm xuống, nhắm mắt giả hôn mê.

Hắn đang hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, chính mình có điểm sơ hở nào hay không.

Sau trận chiến này, nếu hắn đoán không lầm, chắc chắn Độ Tiên môn sẽ xuất hiện một đống bí ẩn không có câu trả lời.

Cuộc chiến của sơn môn Độ Tiên môn, mấy vị “anh hùng hào kiệt” không biết đến từ đâu, hi sinh bản thân, bảo vệ Nhân đạo...

Trong trận chiến bảo vệ đệ tử Độ Tiên môn ở nơi này, cũng có một vị lão đạo “đi ngang qua” đây, trực tiếp ra tay tiêu diệt mấy Thiên Tiên lão đạo, sau đó thong dong rời đi.

Chỉ một tai họa ngầm duy nhất, thật ra có lẽ Vạn Lâm Quân trưởng lão đã đoán ra được điều gì đó.

Hơn nữa, Hữu Cầm Huyền Nhã này đã biết quá nhiều rồi.

Sau đó vẫn nên chủ động nói với Vạn Lâm Quân trưởng lão một chút, thuận tiện giảng một chút nhân sinh với triết học với Hữu độc sư muội.

Thật ra giờ tâm trạng Lý Trường Thọ đang vô cùng vui vẻ.

Không phải vì giết chết Thiên Tiên lão đạo kia, lấy được một bảo kiếm cấp độ hậu thiên linh bảo, và viên tị độc bảo châu quý giá kia.

Cũng không phải vì Độ Tiên môn của mình suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn chỉ là cố gắng dùng hết sức mình có thể mà thôi.

Chỉ vì phía sau Độ Tiên môn thật sự có một tổ sư khai sơn đang sống sờ sờ.

Một tiếng sấm rền kia không phải trong kiếp nạn Phong Thần, thần thông mà nhị tướng Hanh Cáp dùng sao?

Hình như Độ Ách chân nhân là sư phụ của Hanh tướng kia.

Độ Tiên môn vượt qua kiếp nạn này, lại ngồi vững Nhân giáo đạo thừa, sau này cho dù môn nhân đệ tử có không đi tranh giành, đạo hạnh có yếu hơn chăng nữa, đó cũng thực sự là Nhân giáo đạo thừa.

Con đường về sau của mình lập tức thâm sâu hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, lần này không thể khóc đến vị đại pháp sư Huyền Đô trong truyền thuyết kia, nếu như vị thủ đồ Nhân giáo này tự mình hiện thân, chắc chắn hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Nói không chừng, Độ Tiên môn có thể từ Đông Thắng thần châu chuyển tới Trung thần châu...

Ngược lại nói không lần này, mình đã bị Văn đạo nhân ghi nhớ rồi.

Không biết vì sao, niềm vui sướng trong lòng Lý Trường Thọ đã lui xuống, bắt đầu dâng lên cảm giác nguy hiểm nồng đậm.

Làm thế nào mới có thể tránh bị Tây Phương giáo để mắt tới?

Nghĩ đến vấn đề này, Lý Trường Thọ không khỏi nghĩ tới, một thôn trại nào đó ở vùng ven biển Nam Hải đã làm hắn hãi hùng khiếp vía.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bận rộn chuyện nghênh địch, chưa thể xem xét tình hình bên Nam Hải kia.

Lý Trường Thọ đang giả vờ nằm hôn mê trên mặt đất kia âm thầm suy tính, hai gò má co quắp một trận.

Lúc này hương hỏa công đức của mình, vậy mà...

So với hai năm trước đã tăng lên gấp đôi!

Cái quỷ gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.