Chương trước
Chương sau
Đại trận hộ sơn bị đột phá trong chớp mắt, dùng Phong Ngữ chú tiên giai ngụy trang thành tiếng nói của Vạn trưởng lão, trước truyền thanh với Tửu Ô sư bá.

Trong lòng Lý Trường Thọ cũng nổi lên một tia nghi hoặc.

Chưởng môn hắn...

Rốt cuộc có được hay không...

Thân là Chưởng môn Độ Tiên môn, tất nhiên phải có chút liên quan gì đó với người nhận lãnh khai sơn Độ Tiên môn sư tổ Độ Ách chân nhân;

Theo lý thuyết vị chưởng môn nhà mình lớn nhỏ cũng phải ứng với 'Tiểu nhân vật' của Nhân giáo.

Ra ngoài đấu pháp vốn là để bảo vệ đại trận hộ sơn nhưng lại bị đối phương một kiếm bổ tới đại trận hộ sơn.

Nhưng mà suy xét đến Chưởng môn đang lấy một địch hai, hơn nữa phía sau ba tên Kim Tiên không rõ lai lịch này còn có loại người hung ác của Hồng Hoang 'Văn đạo nhân'...

Ai, làm Chưởng môn một phái tuy rằng uy phong nhưng cũng thật không dễ dàng.

Lý Trường Thọ trừ tăng cường chuẩn bị tùy thời chạy trốn cũng hạ quyết tâm dù là sau này mình may mắn đạo thành Đại La, cũng tuyệt đối không đi khai sơn lập phái, rước lấy hậu quả.

Đại trận hộ sơn vừa vỡ, trong môn phái lại không có lá chắn.

Núi Phá Thiên nhìn như là chỗ trung tâm nhất, an toàn nhất trên thực tế chỗ này mới là vị trí nguy hiểm đáng sợ nhất.

Nếu như không trung Kim Tiên kịch đấu mà có một kiếm rơi xuống tất nhiên sẽ chém về phía ngọn núi cao nhất.

Cho nên Lý Trường Thọ thà rằng hi sinh một ít tính theo đuổi ẩn nấp ngày thường để làm mình và sư phụ, sư muội không xuất hiện ở núi Phá Thiên, cũng phải an bài Linh Nga khiêng 'Nhân ba' mang theo sư phụ, đi trước một bước đến gần địa mạch Na Di trận chờ.

Che giấu bản thân là vì tránh bị tính toán, cuối cùng cũng chỉ vì hai chữ [ Bình an ].

Tự mình không thể lẫn lộn đầu đuôi.

Có ba cái đạo nhân giấy thủ hộ, lúc này an nguy của Linh Nga cũng không cần lo lắng.

—— Chữ Nhân đạo nhân giấy số một và số hai, trước đó đã bị Lý Trường Thọ đưa cho sư phụ và sư muội.

Truyền thanh cho Tửu Ô sư bá xong, Lý Trường Thọ tiên thức đảo qua núi Phá Thiên nhìn thấy nhóm đệ tử trẻ tuổi cùng thế hệ.

Nhìn những khuôn mặt có chút mờ mịt luống cuống kia, nhẹ nhàng thở dài trong bụng.

'Ngược lại không thể hi vọng vào người khác quá nhiều.

Làm tốt chuyện của mình, tận hết phần lực của mình là đủ rồi."

Lập tức hắn tiếp tục khống chế đạo nhân giấy tạt qua trong lòng đất chạy tới sơn môn Độ Tiên môn.

...

"Phá?"

"Đại trận bị phá!"

Trước Điện Bách Phàm, chúng đệ tử nhìn thấy đại trận hộ sơn nổ tan, cảm nhận được Kim Tiên kia uy áp đột nhiên tăng lên mấy lần, phần lớn bọn họ vào lúc này đều luống cuống tinh thần.

Hữu Cầm Huyền Nhã cắn môi, đứng ở mái cong trên đại điện, ngửa đầu nhìn trực diện kịch chiến Kim Tiên trên không trung.

Lại có một cỗ dư âm đấu pháp hóa thành từng trận sóng gió cuốn tới!

Hai bên Tây Nam Tây Bắc, hai trận đại chiến thiên tiên hừng hực khí thế.

Lưu quang lấp lóe đầy trời, từng đạo bóng người từ từ tới gần núi Phá Thiên...

Nhìn tình hình này mà phán đoán, một phương Độ Tiên môn bọn họ đã rơi vào thế hạ phong.

Chuyện này, làm sao bây giờ?

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn phù ngọc trong tay, đây là thứ then chốt để mở địa mạch Na Di trận, cũng là con đường để chúng đệ tử có thể chạy trốn.

'Nếu Trường Thọ sư hynh ở đây hắn sẽ làm như thế nào'.

Ừm, chắc chắn là đưa sư đệ sư muội ra ngoài xong sẽ quyết một trận tử chiến với địch.

Nàng không nhịn được nghĩ như vậy, trong lòng dần dần có quyết định.

'Mang đệ tử cùng thế hệ không xót một người nào bình an đi ra ngoài, trở lại tận một phần sức lực vì môn phái.'

Chính vào lúc này, Tửu Ô xách theo trường kiếm vội vàng vượt qua đỉnh đầu chúng đệ tử hạ xuống trong điện.

Thân hình Hữu Cầm Huyền Nhã chuyển một cái từ mái cong rơi xuống, cũng vội vàng cùng vào trong điện.

Nàng vốn tưởng rằng, vị chấp sự Chân Tiên trong môn phái này vội vàng chạy đến để xác nhận tới chỗ này chuẩn bị mở ra lối đi xuống phía dưới, muốn đi lên kịp thời trợ giúp Tửu Ô một tay.

Nhưng làm Hữu Cầm Huyền Nhã và các đệ tử ngoài điện đều không ngờ tới chính là...

Đạo nhân lùn này gào thét bi thương một tiếng, ở trước bức họa trong điện Bách Phàm dập đầu bái lạy...

"Giáo chủ tại thượng!

Giáo chủ tại thượng!

Xin Giáo chủ đại hiển thánh uy mau cứu Độ Tiên môn ta đi!

Độ Tiên môn ta tuân theo Giáo chủ dạy bảo thanh tĩnh vô vi* , an tâm tu hành, bảo vệ Nhân tộc, lại tự dưng gặp cái tai họa này, bị người lợi dụng, ý đồ châm ngòi an nguy tam giáo.

Giáo chủ tại thượng

Xin hãy cứu lấy chúng ta!"

Đông đông đông khấu đầu dập đầu xuống mấy cái, Tửu Ô nằm ở đó nghẹn ngào một trận.

Hữu Cầm Huyền Nhã thấy thế chóp mũi hơi chua xót...

Chắc là hôm nay Độ Tiên môn thật sự không vượt qua được kiếp nạn này sao?

Nhưng rõ ràng bây giờ chỉ vừa mới tiếp chiến, mặc dù đại trận hộ sơn đã bị phá nhưng phe mình tiên nhân thương vong cũng không lớn, núi Phá Thiên vẫn còn đại trận có thể thủ, đối phương cũng chưa đánh vào được...

Chấp sự này khóc nhìn giống như là sắp bị diệt toàn quân rồi vậy?

Trước mắt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng Hữu Cầm Huyền Nhã cũng có chút mờ mịt.

Tửu Ô cúi đầu kêu khóc một hồi, trong lòng không có chút cảm ứng nào, không có chút cảm giác gì là đang bị nhìn chăm chú...

Đạo nhân lùn ngẩng đầu lên nhìn bức họa một lát, trong mắt có một chút nghi hoặc sau đó lại hít vào một hơi, cất giọng nói đau buồn hô lại 'Lời kịch' vừa rồi một lần nữa.

Không ít đệ tử vọt tới ngoài cửa điện, nghe thấy Tửu Ô đang ở kia kêu khóc nghẹn ngào, phần lớn đều lộ vẻ mặt bi thương.

Cùng lúc đó, bên kia...

Lý Trường Thọ âm thầm khống chế bốn cái đạo nhân giấy, đã nhanh chóng hoàn thành chuẩn bị bao vây chặn đường lui của 'Quân địch'.

Bốn cái đạo nhân giấy này so với người giấy nguyên bản tốn hơn gấp mười lần 'Tờ giấy'.

Mang theo tràn đầy tiên lực lúc trước hắn rót vào, cùng với tiêu chuẩn tối cao của hắn lúc này, độc đan độc phấn vô sắc vô vị.

Dưới mặt đất lẳng lặng ẩn núp từ hai bên chiến tuyến di chuyển từ từ đi về phía trước...

Bây giờ kịch chiến như vậy bốn người giấy chỉ cần vừa ló đầu ra tất nhiên sẽ lập tức bị đánh giết.

Nhất định phải có kiên nhẫn, phải lặng lẽ đợi thời cơ!

Chỉ khi phát huy được lớn nhất tác dụng của đạo nhân giấy thì mới không phụ lòng... Nhóm cây già dốc hết sức lực!

Loại chuyện đánh lén này đáng chú ý đó là 'Can đảm cẩn trọng hạ thủ hung ác, nghiền xương thành tro không dấu vết thối lui.'

Chúng tiên Độ Tiên môn có hai cái phương hướng tiến lên đúng như Lý Trường Thọ đoán trước đây, chính là vừa đánh vừa lui.

Điều này làm cho Lý Trường Thọ chờ đợi thời cơ, đang vững bước đến.

Chúng tiên Độ Tiên môn biểu hiện vô cùng đoàn kết ở trong loại 'Đánh nhau dùng binh khí cỡ lớn này'.

Nếu có người bị thương chắc chắn sẽ được người kéo ra phía sau, bên cạnh có đồng môn dư lực cũng sẽ nhanh chóng gấp rút tiếp viện.

Nhưng cũng vì viện hộ lẫn nhau như vậy mà làm nhiều tiên nhân không thể hoàn toàn phát huy hết thực lực, về tổng thể chỉ có thể liên tục lùi lại.

Sơn phong bên ngoài đã ném đi sáu ngọn, mặc dù bởi vì gấp rút tiếp viện lẫn nhau, chúng tiên Độ Tiên môn bỏ mình lại không nhiều, nhưng tiên nhân năm thành đều đã bị thương...

Những con muỗi khôi lỗi kia lại là một cái cực đoan khác;

Bọn chúng căn bản không thèm để ý đến sống chết, chỉ quan tâm đến điên cuồng tiến công lên.

Giống như một đám hung thú tâm linh tương thông, phối hợp ăn ý với nhau, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn làm từng người hoàn toàn bạo phát ra thực lực.

Lý Trường Thọ thở dài trong lòng...

Cái Văn đạo nhân này cũng có chút đồ vật.

Lúc này còn chưa phải thời cơ thích hợp Lý Trường Thọ cũng không khỏi phân ra một tia tinh thần dùng tiên thức quét mắt, hắn thấy trận chiến này nhân vật quan trọng nhất ——

Tửu Ô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.