Một ngàn năm nay, trong những tiên tông này tổng cộng thành ba trăm sáu mươi hai đôi giai ngẫu."
Huyền Đô đại pháp sư hơi gật đầu, thanh âm ôn hòa nói: "Ừm, không tệ, có bao nhiêu người mới sinh ra?"
"Điều này... Ngài phải đi Địa phủ bên kia tra danh sách, bên này chúng ta chỉ để ý nhân duyên."
Huyền Đô nhịn không được cười lên, lúc hắn cười hay nheo mắt lại, nụ cười cũng có chút ấm áp.
"Tự nhiên lại quên chuyện này, Nguyệt lão chớ trách.
Ai, lão sư thật sự cho ta một nan đề, muốn để Nhân giáo hưng thịnh nhưng lại không cho ta thu đệ tử..."
Huyền Đô chắp tay sau lưng cảm khái một tiếng, ánh mắt đảo qua, "Cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
Nguyệt lão có thể lấy nhân duyên sắp thành đến không để ta xem có bao nhiêu."
"Vâng, Đại pháp sư ngài chờ một lát."
Bồn cây trong tay Nguyệt lão lại lung lay, rất nhanh liền có vài chục cái tượng đất bay về một cái trận phía trước, khoảng cách giữa các tượng đất có sự khác biệt tùy theo quan hệ gần xa của từng người và độ cao thấp khả năng thành duyên.
Trên người mỗi một cái tượng đất đều có một đầu hoặc hai đầu dây đỏ, nhiều thì sẽ có ba bốn đầu dây nhưng cũng sẽ không có quá nhiều.
Có ân tình dài, dây đỏ sẽ lâu một chút;
Có ân tình ngắn, dây đỏ cũng sẽ ngắn một chút.
Rất nhanh, ánh mắt của Huyền Độ đại sư bị thu hút bởi bốn cái tượng đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293058/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.