'Họa lần này Linh Nga gây nên, tất sẽ hao tổn không ít con đường vận mệnh của nàng, cấm túc hai mươi năm không xảy ra tai nạn nữa, chắc là có thể bù đắp lại một ít.'
Phòng luyện đan, Lý Trường Thọ ngồi ở ghế bập bênh, hai mắt hơi nheo lại, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Việc này trái lại không liên quan gì đến người làm sư huynh là hắn, cũng không cần hắn đi khắc phục hậu quả.
Chỉ là cái tính này của Linh Nga…
Có lẽ là mình và sư phụ thường ngày đã quá nuông chiều nàng, nên sắp xếp để nàng dùi mài.
Bốn chữ “Thế đạo gian nguy” này, hắn làm sư huynh đã nói rất nhiều lần, cũng không bằng nàng tự mình trải qua một lần.
Nghĩ vậy, ngón tay Lý Trường Thọ gõ gõ thành ghế;
Gần nghe rừng lá rì rào, xa nghe tiếng gió trống rỗng.
Chợt thấy chút thơ, đặt một câu:
“Thật nghèo.”
Không thì, bồi dưỡng cho sư muội đức trí thể mỹ, thi từ ca phú, khiến nàng ‘ngẫu nhiên gặp’ nhà giàu trong Hồng Hoang rồi gả, kiếm chút của hồi môn rồi nuốt riêng?
Đùa thôi, đùa thôi, chỉ là giận tiểu muội chút, vẫn chưa đến mức vứt nàng đi.
Mình bây giờ đã thành tiên, còn phi thăng, cũng nên giảm quyền hạn hiểu rõ tình hình của sư muội.
Trong mắt người khác, hiện tại hắn là một đệ tử Phản Hư tứ giai ưu tú;
Trong mắt Tửu Ô, hắn có lẽ tính là mầm tiên bảy, tám giai Phản Hư;
Trong mắt sư muội, hắn có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293052/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.