Hai tay Tề Nguyên lão đạo không khỏi bắt đầu run rẩy, ông lại xông tới trước tấm thẻ gỗ, nhìn chữ viết trên thẻ gỗ, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Những chữ viết trên tấm thẻ gỗ này...
Không phải, đây không phải chữ viết của mình!
Dưới chân trơn trượt, Tề Nguyên lão đạo đặt mông ngồi trên mặt đất tràn đầy lá rụng, ánh mắt đờ đẫn tan rã, mái tóc dài màu xám trắng rối loạn lại nhiều thêm mấy phần hỗn tạp.
Vết nứt năm tháng, Trọc Tiên, tâm ma...
Vết nứt năm tháng, Trọc Tiên, tâm ma...
"Rốt cuộc bần đạo là ai? Chẳng lẽ bần đạo thật sự chính là tâm ma của chính mình?
Không, điều này không thể nào, bần đạo tuyệt đối không phải là tâm ma, bần đạo chính là Tề Nguyên.
Ta chính là Tề Nguyên, Tề Nguyên chính là ta, ta là bước vào vết nứt của năm tháng, không thể nào là tâm ma!
Không đúng, không đúng!
Không, không...
Không —"
Hai tay Tề Nguyên lão đạo ôm đầu, đột nhiên ngửa đầu hét lớn, làm kinh động từng đàn chim bay gần xa Tiểu Quỳnh phong, cũng làm cho mấy thân ảnh thỉnh thoảng bay ngang qua không trung ở phía xa xa, hiếu kì liếc nhìn rừng cây Tiểu Quỳnh phong.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nữ mang theo vẻ kinh nghi:
"Sư phụ?"
Tiếng la của Tề Nguyên đột nhiên im bặt, run giọng hỏi một câu: "Linh Nga?"
"Sư phụ người bị nhốt bên trong trận rồi sao?"
"Ngươi chính là Linh Nga?"
"Đúng thế sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292989/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.