Chương trước
Chương sau
Còn Tửu Cửu sư thúc, nàng thường xuyên tới cũng coi là chuyện tốt, như vậy sau khi mình thành tiên chế tạo ra một số đan dược đặc thù, bố trí một số trận pháp lợi hại cũng có thể nói sư thúc đến hỗ trợ...

"Ngươi đang suy nghĩ điều gì đấy?"

Tửu Cửu ở bên cạnh truyền thanh đến, sau đó quệt khóe môi, "Vừa nhìn đã biết dáng vẻ không có ý tốt."

Lý Trường Thọ cười nói: "Rubic kia là người lý giải được rồi sao?"

Tửu Cửu lập tức cười đắc ý, ném khối rubic sáu màu trở về, lạnh nhạt nói: "Tìm được phương pháp còn rất đơn giản, đổi một món đồ chơi khác đi."

Lý Trường Thọ cười gật đầu, lấy ra một khối rubic năm màu đưa cho Tửu Cửu.

Tửu Cửu nhìn hai khối rubic cùng màu sắc kia mà hoa mắt, trên trán lập tức treo đầy hắc tuyến, vội vàng nhập định đả tọa, hiếm khi thấy nàng nghiêm túc tu hành.

...

Sâu dưới Đông Hải, những lính tôm tướng cua tiên giao binh trọng binh hộ vệ, bị đại trận bao trùm trong thủy tinh cung dưới đáy biển.

Trong chủ điện không ngừng ca múa, mở tiệc chia vui ăn mừng việc kết thúc viên mãn đại hội đãng yêu lần này.

Những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong tiên môn Đông Thắng thần châu, bị mấy thứ pháp bảo của Long cung bọn họ đánh tới đánh lui ném ra ngoài, điều này đã làm cho các cao thủ Long cung cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu.

Long vương ngồi trên san hô thủy tinh được điêu khắc, giống như uống say ngày thường, nghiêng người dựa vào nệm êm, mỗi tháng thay một lần, dùng sợi tơ tằm Cửu Sí Diệu kết thành, bên cạnh có mấy vị Hải nữ kiều mị, nhẹ nhàng quạt gió, đấm vai, đấm lưng, bóp chân rồng cho Long Vương gia...

Long sinh, chính là nhàm chán, thoải mái, lại buồn tẻ như vậy.

Các đại thần văn võ trong Long cung nâng ly cạn chén, kể tình hình bọn họ thấy những con cháu Nhân tộc tranh đấu, trong lời nói của từng người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bên ngoài đại điện, thiếu niên Long tộc vừa mới tỉnh lại nửa ngày, ánh mắt kiên định, tăng lên mười bậc.

Hắn, Nhị thái tử của Đông Hải Long cung Ngao Ất, sắp làm ra một… đại sự!

Nơi, nơi này...

Thật sự là Tiểu Quỳnh phong mà lão đạo quen thuộc sao?

Bên ngoài phòng đan được bao vậy bởi một khốn trận, Tề Nguyên đạo trưởng tiên nhân mới được thăng cấp trong Độ Tiên môn ánh mắt rợi rã, đạo bào bay tán loạn, đang mông lung luống cuống nhìn ba con đường nhỏ ở trước mặt.

Đã mấy ngày rồi ông vẫn chưa đi ra được...

Thật ra ông đã tốn rất nhiều năm để nghiên cứu trận pháp, nhưng trình độ trận pháp lại hết sức có hạn.

—— Dù sao thì qua mấy trăm năm, đại đa số thời gian của Tề Nguyên thời gian đều dùng để tu bổ đạo cơ, hơn nữa nghiên cứu học tập các phương thức trận pháp, cũng chỉ cầm trận đồ bố trí mấy lần, nhớ kỹ bố trí như thế nào cũng coi như lĩnh hội một chút thành tựu rồi.

Cho nên đối mặt với liên hoàn trận mê vây này...

"Đây là vị cao nhân nào trong Tiểu Quỳnh phong bày ra vậy? Đang có tính toán gì vậy?"

Tề Nguyên lão đạo lẩm bẩm, cưỡng ép nhớ lại con đường mình đã vòng qua lúc trước.

Hốt hoảng, mơ màng, Tề Nguyên trong cơn mê loạn, đã tìm được một đường nhỏ mới.

Phía trước, trong rừng xanh um tươi tốt, không có sương mù thường thấy, cảnh sắc cũng rất bình thường.

Tề Nguyên cẩn thận từng li từng tí cất bước tiến lên, lần này rất nhanh đã có phát hiện hoàn toàn mới.

Một tấm thẻ gỗ được treo trên ngọn cây phía trước, trên đó viết ba chữ rất lớn:

[Lạc đường rồi?]

Tề Nguyên vô thức khẽ gật đầu, sau đó lập tức run rẩy, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Nét chữ này, vì sao lại nhìn quen thuộc như vậy?

Tề Nguyên lão đạo nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gỗ, lại nhìn thấy phía sau ngọn cây còn treo một tấm thẻ gỗ khác, đi về phía trước hai bước, cảnh sắc xung quanh có chút biến hóa, nhưng tấm thẻ gỗ ở phía sau vẫn còn nằm đó.

Trên tấm thẻ gỗ đó lại viết một câu...

[Tôn giá đến Tiểu Quỳnh phong để làm gì?]

"Bần đạo là ở nơi này!"

Tề Nguyên tức giận quát lớn, nhưng hai tay lại không nhịn được run rẩy.

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ đây chính là vết nứt năm tháng được lưu truyền trong truyền thuyết sao?

Nghe đồn từ thời thượng cổ, có tiên thiên sinh linh đi vào một nơi trong hẻm núi, từ trong hẻm núi đi ra một đầu khác đã là mấy vạn năm sau, bản thân bất giác đã biến hóa theo năm tháng.

Chẳng lẽ, chuyện hoang đường này cũng phát sinh trên người bần đạo?

Tiểu Quỳnh phong bây giờ đã không còn là Tiểu Quỳnh phong mình vẫn ở nữa? Đã là Tiểu Quỳnh phong qua mấy ngàn mấy trăm năm rồi?

Vừa thấy phía sau vẫn còn tấm thẻ gỗ, Tề Nguyên lại lần theo tấm thẻ gỗ đi về phía trước, lúc ông đứng dưới tấm thẻ gỗ này, cảnh sắc xung quanh lại biến hóa, giống như di hình hoán vị, chính là trận luân chuyển.

Sau tấm thẻ gỗ vẫn còn một tấm thẻ gỗ khác.

Mà chữ viết trên tấm thẻ gỗ, Tề Nguyên lão đạo càng xem càng cảm thấy quen thuộc...

Giống như có một bóng đen đi theo phía sau ông, ở bên tai ông không ngừng dò hỏi, xua đuổi ông không ngừng tới gần cạm bẫy nào đó, nhưng ông không dám lui lại.

[Tôn giá chính là môn nhân của Độ Tiên môn ta sao?]

[Trận này chỉ vì bảo vệ trọng địa phòng đan, lại phù hợp với điều lệ hạn định trong môn quy bản môn]

Phòng đan? Hình như ông đã loáng thoáng nghe đồ nhi nói qua rồi.

[Tôn giá chính là chưa được cho phép đã xâm nhập vào Tiểu Quỳnh phong?]

Bần đạo cần phải xâm nhập sao? Bần đạo chính là Phong chủ của Tiểu Quỳnh phong!

[Kính xin ngài đừng phá hư mỗi ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, con đường này thông tới một khoảng đất trống không có trận pháp cách âm.]

Hả? Người bày trận này còn để lại lối ra?

[Đây là cột mốc dẫn đường đầy đủ]

[Mảnh đất trống ở ngay phía trước]

[Đến rồi, mời bước lên phía trước ba bước]

Tề Nguyên ngừng bước chân, theo bản năng ngừng thở, nhìn phía trước chính là một cây đại thụ, có chút nghi ngờ bước lên phía trước ba bước.

Cảnh sắc trước mắt lại biến hóa một lần nữa, một mảnh đất trống bị rừng cây bao bọc đã xuất hiện trước mặt Tề Nguyên, trên mặt đất đều là lá rụng ồ ạt, bày một chiếc bàn thấp, bên cạnh còn đặt một thùng linh tuyền.

"Đây... đây là đâu vậy?"

Thấy phía trước vẫn còn một tấm thẻ gỗ, Tề Nguyên cất bước đi tới, nhìn chữ viết trên thẻ gỗ, chính mình rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở nơi nào...

[Làm phiền tôn giá ở đây chờ một lát, nếu bần đạo không thể kịp thời chạy đến, có lẽ đang bế quan hoặc là thời khắc quan trọng trong lúc luyện đan.

Nếu tôn giá không đợi nổi, có thể ở nơi này dùng tiên lực la lên để người bên ngoài tới cứu mạng.

Tiểu Quỳnh phong chân thành hoan nghênh tôn giá tới chơi, nhưng lần sau mời ngài trực tiếp đến nhà, đừng xông lầm vào khu vực gần phòng đan.

Phong chủ Tề Nguyên của Tiểu Quỳnh phong ở đây bái thượng]

Hai tay Tề Nguyên run lên, lùi về sau hai bước, phần lưng đụng phải một thân cây.

Đường lui bất tri bất giác đã bị phong kín.

“Đây, đây chính là bần đạo tự mình thiết kế sao?”

Hai mắt Tề Nguyên lão đạo trợn tròn, giống như nhìn thấy quỷ, lúc đầu vẫn còn chút men say trong nháy mắt đã biến mất, ánh mắt đảo qua xung quanh, chỉ cảm thấy trời đất hơi quay cuồng.

Chẳng lẽ bần đạo đã đụng phải tà?

Không, không đúng, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Trọc Tiên không rõ sao?

Ban nãy lúc uống rượu, có một vị tiền bối trong môn đã nhắc nhở ông, nói Trọc Tiên rất dễ bị địa khí xâm nhiễm, đạo tâm dễ sinh ra ma chướng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ bần đạo thật sự chính là tâm ma của Tề Nguyên đạo trưởng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.