Chương trước
Chương sau
Vị Quy thừa tướng này lập tức dẫn tới mấy tên Tiên giao binh đem Nhị thái tử Ngao Ất đặt lên một cái ghế bảo ngọc, để cho Tiên giao binh mang đi xuống.

Mấy vị Tiên nhân Độ Tiên môn mỗi người đều chắp tay một cái, che chở Lý Trường Thọ quay người trở về chỗ ngồi nhà mình.

Lúc đi đường, Lý Trường Thọ đột nhiên nhỏ giọng nói với Tửu Cửu ở bên cạnh: "Sư thúc, đệ tử hình như có nhìn qua ở trong cổ tịch, cái loại nho ở trên bàn của chúng ta rất thích hợp đối với loại luyện công đi xóa khí."

"Nho kia là người Long cung cho, người ta sao lại không biết?" Tửu Cửu tức giận nói: "Ngươi nói ngươi, chính mình nhảy ra ranh giới làm gì?

Vừa rồi đứng thêm một lúc nữa nói không chừng ngươi đã thắng rồi!"

Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Lúc ấy đệ tử đã không chịu nổi!"

Tửu Cửu lập tức có chút bất mãn, quở trách Lý Trường Thọ một trận:

"Sau khi trở về bản sư thúc sẽ giám sát ngươi chuyên tâm tu hành, tu vi của mình không tiến bộ thì ngày ngày luyện đan suy nghĩ trận pháp có lợi ích gì?

Thật là, tu vi của mình mới là cái cơ sở để thành đạo!

Nếu không về sau có pháp bảo lợi hại không có mắt rơi vào trong tay ngươi, ngươi ngay cả nửa thành uy lực của pháp bảo cũng không phát huy ra được."

"Vâng, đệ tử biết sai rồi."

Lý Trường Thọ cúi đầu đáp lời, đáy lòng lại hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được ánh mắt vốn đang tập trung trên người mình bắt đầu nhanh chóng tản ra...

Đối diện, Hữu Cầm Huyền Nhã lưng đeo đại kiếm ra đón, trong mắt mang theo mấy phần vội vàng.

"Trường Thọ sư huynh, thương thế của huynh thế nào rồi?"

"Không sao, không việc gì, chỉ là khí tức bị dao động thôi." Lý Trường Thọ mặt lộ vẻ xấu hổ, đáp lại, "Làm sư muội và các vị đồng môn lo lắng, là ta bản lĩnh kém làm mất hết mặt mũi của Độ Tiên môn chúng ta."

Một vị sư huynh lập tức truyền thanh nói: "Nhị thái tử Long cung kia rõ ràng chính là cố ý kiếm truyện còn cố tình chọn Trường Thọ sư đệ ngươi.

Sư đệ ngươi cứ chờ xem, ta chắc chắc sẽ để cho long tử long tôn phía sau biết sự lợi hại."

Lý Trường Thọ lập tức ném ánh mắt cảm kích với vị sư huynh này.

"Trường Thọ sư huynh, ngươi trước nhập tọa điều tức đi, đừng có đứng nữa."

"Long cung cũng thật là quá đáng, Nhị thái tử kia lại càng hèn hạ hơn."

Tửu Cửu nói: "Đều ngồi xuống hết đi, ít phàn nàn những chuyện này đi! Những ngày này Tiên đang ở trên đỉnh đầu chúng ta nhìn đó!"

Chúng đệ tử dù chịu giáo huấn vẫn có mấy người bất bình thay cho Lý Trường Thọ, lại bị mấy vị Chân Tiên khác của Độ Tiên môn khiển trách vài câu.

Những đồng môn cùng thế hệ có những phản ứng này...

Thật ra thì rất bình thường.

Trong lòng Lý Trường Thọ chắc chắn, bọn họ phản ứng đến mức này, cũng là có liên quan đến vinh dự, cảm giác cao thấp của mỗi người trong tập thể, không có liên quan nhiều đến cá nhân hắn.

Trở lại chỗ ngồi, Lý Trường Thọ vốn là khí tức chấn động đã nhanh chóng khôi phục bình ổn, thấy vậy Hữu Cầm Huyền Nhã mới cẩn thận từng bước từ bên cạnh hắn rời đi.

Sau đó, sự lo lắng trên gương mặt xinh đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã mới rút đi, sau càng phát ra băng lãnh.

Vị đại đệ tử Độ Tiên môn có tu vi đệ nhất này trong mắt dần dần có mấy phần hỏa khí.

Nàng lấy đại kiếm từ trên lưng xuống đặt ở trên bàn thấp, kiếm chỉ điểm ở các nơi trên thân kiếm, chấm dứt thanh liên khai thiên bảo ấn, trên thanh đại kiếm này xuất hiện những đường vân ngọn lửa, từ từ tan thành những thanh phi kiếm dài nhỏ...

Đệ tử trẻ tuổi của Độ Tiên môn tụ tập tại khu chỗ ngồi, nhiệt độ bỗng nhiên thấp xuống.

Nàng lấy ra hai bình đan dược kiểm tra một chút, xác định đan dược cấp tốc khôi phục pháp lực chuẩn bị đủ;

Sau đó lại lấy ra một cái khăn tay ung dung thong thả lau sạch bộ phi kiếm này, trên khuôn mặt đẹp lạnh lùng không chút biểu tình nhưng ánh mắt có hơi...

Dọa người một chút.

"Hữu Cầm sư muội."

Giọng nói của Lý Trường Thọ chui vào tai nàng, còn là truyền thanh đến.

Hữu Cầm Huyền Nhã dừng lại động tác, quay đầu nhìn lại.

"Sau này nếu muốn ra tay còn cần phải khắc chế lại.

Ở đây là Long cung, không đáng đối chọi gay gắt với bọn chúng."

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt trước đó rõ ràng muốn tìm người đánh lộn, giờ phút này cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Không nói rõ được, trong chớp nhoáng này nàng lại hé miệng mỉm cười, có lẽ cả hai đều có chung suy nghĩ.

Nhưng nét mặt và ánh mắt của nàng đúng là muốn nói với Lý Trường Thọ bốn chữ 'Không cần phải lo lắng'.

Ba đệ tử Độ Tiên môn bị kẹt ở giữa Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hữu Cầm Huyền Nhã lộ vẻ mặt này, từng người sau khi kinh ngạc xong, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình có chút chướng mắt...

Dư thừa.

Hữu Cầm Huyền Nhã tiếp tục cẩn thận lau phi kiếm của mình, nhìn bộ dạng này của nàng cũng sẽ không bởi vì lời truyền thanh của Lý Trường Thọ mà thay đổi chủ ý.

Lý Trường Thọ dứt khoát không quản nữa, thật ra thì muốn quản cũng không quản được.

Hắn bắt đầu thi chú Phong Ngữ, lần này chủ yếu là vì nghe tiếng nghị luận trong sân, làm một chút 'Xem phản hồi thực tế của khán giả sau khi biểu diễn xong'

Từng âm thanh tiếng nói theo gió lọt vào tai, gần gần xa xa, vô cùng ầm ĩ...

"Đệ tử Độ Tiên môn này cũng không tệ, Nhị thái tử Long cung kia cũng thật quá nóng nảy, hoàn toàn không phát huy ra được thực lực của bản thân.

"Vừa rồi vị Quy thừa tướng kia không phải nói rồi sao? Vị Nhị thái tử này dù sao cũng mới 10 tuổi, tính cách trẻ con vọt lên hơi nhiều, không thể tránh được."

"Bần đạo đi lên nói không chừng còn có thể thắng được Nhị thái tử đó, đáng tiếc, đệ tử Độ Tiên môn này đã bị đánh ra khỏi ranh giới trước..."

Phân tích cẩn thận một trận trong lòng Lý Trường Thọ cũng bình tĩnh hơn.

Lúc này, hắn hình tượng đệ tử ưu tú Độ Tiên môn, các mặt đều đầy đủ không có sơ hở gì.

Mà lúc hắn và Tiên miêu trong môn ngồi cùng một chỗ lại nhanh chóng bị hạ thấp đi, người bên ngoài cũng sẽ không thấy cái hào quang gì trên người hắn, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục quan tâm nhiều nữa.

Quy thừa tướng lại chính thức tuyên bố một nữa, nói mới vừa rồi luận bàn là nhị thái tử Long cung chiến thắng;

Nhưng Nhị thái tử Long cung bởi vì tính tình nóng lòng gấp gáp, khí tức rẽ nhánh làm chính mình chấn động nội thương, đã trở về Long cung điều dưỡng, mấy cái khâu chúc mừng phía sau cũng hủy bỏ theo.

Trận sóng gió này cũng tạm thời kết thúc.

Mà Lý Trường Thọ cũng từ sự kiện quái quỷ lần này thấy được Hồng Hoang vô thường, long tâm phức tạp, cảm khái chính mình vẫn còn quá trẻ, đánh giá thấp lòng người long tính, chuyện này đã không cân nhắc chu toàn...

Nhưng có trời mới biết tiểu long này sẽ làm việc như vậy!

Cái con ngao này con đường hoang dã như vậy lại còn muốn thua trong tay hắn?

Cũng còn may hắn đã bước ra ngoài sớm một bước nhận thua, không thì tình huống hiện tại cũng không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.

Lần sau gặp phải tình huống tương tự sẽ tự cho mình một quyền tự đánh trọng thương chính mình, trực tiếp rời trận là được rồi...

Hồi tưởng lại mới vừa rồi, thời khắc quyết đầu nhìn như bình tĩnh lại hoang đường kia;

Trong khoảnh khắc quyền trượng kia tương giao...

Đằng sau hai người có bộ dạng chật vật kia giống như hiện lên hai bóng người màu đen đang lặng lẽ nhìn chăm chú đối phương.

'Ngươi diễn giống ta?'

'Như nhau.'

Không suy nghĩ nhiều, tiểu long này có thể là có mưu đồ khác.

Bình an trở về sơn môn chính là kỳ vọng lớn nhất lúc này của Lý Trường Thọ.

Cân nhắc thiệt hơn, để thuận lợi rời khỏi cái hoàn cảnh nguy hiểm này cho dù sau này chính mình phải bại lộ ra con át chủ bài cũng không tiếc.

Dù sao mục đích giấu con át chủ bài vốn là để cho mình xót lâu hơn.

Ai biết phía sau còn có chuyện long diễn gì nữa!

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.