Tề Nguyên run lên, ở giữa đám người nhìn sang hai đồ đệ của mình, rất nhanh đã mỉm cười gật đầu, biểu thị bản thân đã nhớ rõ.
Lý Trường Thọ bỏ được hòn đá cuối cùng trong tâm, cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình thư sướng, cười nói với Linh Nga: “Sư muội, ngươi ở đây trông coi nhé, chút nữa nếu sư phụ muốn mời người ta uống trà, ngươi nhớ chịu khó một chút.”
Linh Nga vội hỏi: “Sư huynh ngươi đi đâu? Không đi cùng sư phụ chúc mừng sao?”
Lý Trường Thọ cười đáp: “Ta đi nghỉ ngơi, chờ sư phụ bận xong thôi. Dựa theo lệ cũ trong môn, thành tiên là chuyện lớn, chắc chắn có không ít người đến vui chúc với sư phụ, chúng ta không cần phải gấp gáp.”
“Ừm!” Linh Nga ôn nhu nói, “Sư huynh đi nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này đã vất vả cho sư huynh rồi, bên sư phụ muội trông là được!”
Thế là, khi mà không ít tiên nhân vội đi Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ lại yên lặng lui đi, trở về phòng luyện đan.
Hắn không khai triển đại trận bên ngoài, chỉ mở ra trận pháp trăm trượng chung quanh phòng luyện đan; di chuyển cái ghế bập bênh, ngồi phía trước phòng luyện đan, nhìn rừng núi phương xa, nước non ở gần, hai mắt hơi khép, nhẹ nhàng lắc lư ghế.
Bận bịu lâu như vậy, sư phụ cuối cùng đã độ được thiên kiếp.
Trải qua lần độ kiếp này của sư phụ, bản thân hắn lại nhiều thêm mấy phần nắm bắt về thiên kiếp, chờ mình tích lũy và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292947/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.