Đối mặt với gió táp đổ tới, Lam Linh Nga không nhịn được nghẹn ngào hô to: "Sư phụ!"
Nhưng tiến la của nàng rất nhanh đã bị âm thanh của gió nuốt mất.
Tề Nguyên miễn cưỡng vượt qua đại thiên kiếp thứ ba...
Nhắc tới cũng là bất đắc dĩ, số lượng và chất lượng thiên kiếp là căn cứ vào tư chất lúc hắn bắt đầu tu đạo để quyết định, sau đó bởi vì bị tổn thương đại cơ dẫn đến Tề Nguyên cũng không thể trả lại đạo cảnh cấp chín đạt tới "Cường độ" mà chính mình muốn.
Cho nên Tề Nguyên đối mặt với thiên kiếp mới chật vật như thế, đạo thứ ba cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Lôi kiếp đánh mặt đất thành cái hố to, Tề Nguyên nằm ở đáy hố, dựa vào một tia pháp lực cuối cùng, thân hình từ từ bay lên đứng ở dưới thiên kiếp ngửa đầu nhìn chăm chú lôi ban ngày càng kinh khủng, ngày càng lớn hơn kia...
Toàn thân máu me đầm đìa, hai mắt vẫn cứ kiên nghị!
Thiên mệnh, thiên mệnh sao mà bất công!
Nhưng bần đạo đối với ngươi cũng không lời oán hận, đại đạo thay đổi liên tục, thiên địa có trật tự riêng, tất cả đều là số mạng của bần đạo, bần đạo chịu chết thì đã sao!
Nhưng chỉ có một điểm!
Tuyệt không thể nằm trên mặt đất chật vật chết đi, các đồ nhi còn đang ở bên cạnh nhìn, cho dù sư phụ bọn họ không thể cho bọn họ sự che chở giống như những Phong đệ tử khác!
Bần đạo cũng phải đứng chết!
Cũng phải có khí khái của luyện khí sĩ nhân tộc!
Cũng phải để cho Trường Thọ và Linh Nga một chút mặt mũi, để cho bọn chúng biết sư phụ của mình cũng không thiếu phần kiên nghị lòng hướng về đạo!
Huống chi, mình còn có bảo dược do đại đồ đệ chịu trăm ngàn cay đắng chuẩn bị cho, có thể vượt qua một lượt thiên kiếp.
Tề Nguyên lão đạo rút hộp gấm kia ra, lấy đan dược bên trong đó ra, không chút do dự nhét vào trong miệng ngửa đầu nuốt xuống.
Tới đi, Thiên đạo!
Dù là bần đạo biết đây chỉ là giãy giụa phí công nhưng bần đạo vẫn muốn liều một phát, muốn gặp được đạo lôi kiếp cuối cùng.
Chết dưới đạo lôi kiếp cuối cùng chắc cũng không quá mức mất mặt...
Bên trong lôi ban, sức mạnh thiên kiếp điên cuồng hồi tụ, đạo thiên kiếp thứ bốn mắt thấy sắp phải rơi xuống!
"A —— "
Tề Nguyên lão đạo ngửa đầu gầm thét, râu tóc cả người đều giống như dựng đứng lên!
"Khục!"
Lão đạo này đột nhiên cúi đầu ho khan, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi sau đó kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, cả người từ trên xuống dưới lại xuất hiện từng luồng huyết quang.
Chuyện này, tình huống gì đây?
Tại sao mình bắt đầu mất hết đi?
Thái Thanh lão gia ở trên, xảy ra chuyện gì?
Nghiệt đồ này cho bần đạo ăn cái gì... sao...
Đỉnh đầu, lôi ban đang điên cuồng phun trào đột nhiên ngừng lại, kiếp vân cũng dừng xoay tròn.
Thiên kiếp này rất giống như đối với bản thân ký thác kỳ vọng quá cao, muốn ở trước mặt người yêu biểu hiện một phen lại đột nhiên phát hiện ra chính mình là phàm nhân nam nhân bình thường đang ở trong độ tuổi trung niên không thể mệt nhọc quá độ, đột nhiên không muốn làm tiếp nữa...
Cuối cùng chớp mắt một cái, Tề Nguyên quay đầu nhìn về phía Đại đệ tử mặt đang mỉm cười nhà mình.
Lão đạo ý thức nhanh chóng bị hòa tan, bản thân giống như người tuyết rơi vào trong hỏa lò, trong nháy mắt tan rã!
Hồn phách, thân thể, thậm chí cả quần áo tất cả đều hóa thành đống 'Huyết thủy' trôi lơ lững giữa không trung...
Kiếp vân chấn động hoá thành một cỗ Linh khí tinh khiết, phân tán ra tứ phía, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào đỉnh núi Tiểu Quỳnh.
Những người xem lễ xung quanh đều nhìn mà không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn chỗ Tề Nguyên tan rã, chăm chú nhìn đống huyết thủy kia.
Đột nhiên mặt đất tuôn ra một cỗ trọc khí, trong mây rơi xuống tiên quang tam sắc, tất cả đều truyền vào trong huyết thủy.
Không biết từ đâu truyền đến tiếng sáo trúc huyền nhạc, âm thanh êm tai tuyệt vời.
Rõ ràng trọc khí bắt đầu từ từ hội tụ, đống huyết thủy kia từ từ lộ ra hình dáng người.
Sau đó liền nghe được một trận tiếng vang đùng đùng, thân ảnh Tề Nguyên lão đạo lại xuất hiện lần nữa trên không trung, thậm chí y phục bị Thiên lôi đánh cho rách rưới đều còn ở trên người...
Huyết quang biến mất, quanh người lão đạo lay động những cánh hoa nhỏ, dưới chân giẫm lên một đóa tường vân đục ngầu, đỉnh đầu mơ hồ có một đóa hoa sen nở rộ, hoa sen này sau đó lại dung nhập vào trong cơ thể.
Há miệng, Tề Nguyên lão đạo phun ra một hơi thanh khí, khí tức toàn thân bắt đầu từ từ dâng lên.
Thành tiên dị tướng như vậy đúng là có thể nói là mộc mạc.
Lúc này, Tề Nguyên lão đạo đã hiểu gì đó xoay người nhìn về phía Lý Trường Thọ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ lại lóe lên một chút lệ quang.
Tạm thời không đề cập tới hai chữ thầy trò.
Tề Nguyên sắc mặt phức tạp, hướng về phía Lý Trường Thọ vái chào một cái;
Lý Trường Thọ vội vàng cất thẻ tre, đao khắc, người giấy, đan dược, vái chào hoàn lễ với sư phụ, lại thật lâu không dám đứng dậy.
Trong gió truyền đến một trận tiếng nghị luận ầm ĩ...
"Là binh giải! Binh giải hóa Trọc Tiên!"
"Đó lại là Dung Tiên đan! Đan dược này còn có người biết luyện chế?"
"Tề Nguyên sư đệ lại lựa chọn con đường này, không tệ, nhưng cũng là cách để giữ mạng sống."
"Trọc Tiên thật ra thì cũng giống với đại đa số các tiên nhân khác, Thiên Tiên cũng không phải dễ đột phá như vậy, phần lớn chúng ta đều dừng bước tại Chân Tiên thôi."
Khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi độ kiếp, Tề Nguyên đạo trưởng đã trải qua quá trình mưu trí phức tạp và dài đằng đẵng.
Lúc ban đầu:
‘Ha, bần đạo thế mà binh giải (1) được trọc tiên trước khi thiên kiếp … (trọc: bẩn, đục, nhơ)
(1) Cách nói thường thấy của đạo gia khi chết, đều gọi là thi giải (thi: xác, thi thể). Chết đuối gọi là thủy giải, chặt đao gọi là binh giải. Qua kiếp nếu tự thấy không thể thông, có thể tự lựa chọn binh giải, đem công lực của thân xác tập trung vào nguyên thần, chọn đầu thai lại từ đầu hoặc tìm kiếm thân xác để trùng sinh, đương nhiên nguyên thần sau khi binh giải, không thể trường kỳ không có thân xác, trừ phi có pháp bảo hộ thân, nếu không sẽ không thể trốn được sự trừng phạt của thiên kiếp.
Còn ở dưới ánh mắt của bao người, quả quyết dùng tiên đan binh giải, cảm khái thay lại binh giải tránh được tử kiếp…
Hahaha, ngày sau không cần phải ngước đầu trong nội môn nữa.’
Ngay sau đó, Tề Nguyên lại nghĩ đến đồ đệ mình ngày đó quỳ gối trước mặt mình, kín đáo đưa cho mình viên tiên đan này.
‘Thôi, đây đều là tâm sức vất vả của Trường Thọ.
Người làm sư phụ như ta, luôn muốn dựa vào thiên kiếp lấy cái chết để làm rõ ý chí, nhưng lại không để ý đến khổ tâm của hai đồ nhi muốn mình sống sót.
Tiên đan này e là rất khó có được, Trường Thọ có lẽ vì thế mà ăn không ít khổ, hắn vừa mới đột phá Phản Hư cảnh ở Bắc châu, bản thân sao có thể lãng phí nỗi vất vả này của hắn?
Trọc tiên thì có sao?
Con đường phía trước vẫn chưa bị đóng chặt, dù gì cũng mạnh hơn rất nhiều so với quỷ tiên và hồn phi yên diệt, về sau có thể che chở cho hai đồ nhi ngoan hơn nữa, vậy là đủ rồi.’
Cho nên, Tề Nguyên lão đạo hướng đến Lý Trường Thọ chắp tay vái một cái.
Sau lại có nhiều đạo thân ảnh từ các nơi bay tới, vui vẻ chúc mừng cho Tề Nguyên lão đạo; Tề Nguyên lão đạo đầu tiên là ngẩn ra, sau quen thì chắp tay đáp lại, trò chuyện về cuộc sống thường ngày với những người bạn tốt đã rất lâu chưa lui tới.
‘Trọc tiên cũng là tiên, sung sướng mấy vạn năm.
Nỗ lực tu hành đạt chân tiên, thu nhiều thêm mấy đệ tử, cũng có thể phát huy rạng rỡ Tiểu Quỳnh phong ta!’
Tề Nguyên đạo trưởng dần dần vui ra mặt.
Chính lúc này, người bị vây trong đám đông chúc mừng - Tề Nguyên, đột ngột nghe thấy truyền âm của đại đồ đệ…
“Sư phụ, nếu như có người hỏi ngài đan dược mà binh giải dùng là gì, ngài hãy nói là Dung Tiên đan. Phương thuốc luyện Dung Tiên đan, nằm ở góc của giá sách thứ hai đếm ngược tại góc Tây Bắc bên ngoài điện Đạo Tạng, được ghi trên một tấm da cừu. Sau đó nếu có người hỏi sư phụ còn Dung Tiên đan dự bị hay không, ngài có thể hứa hẹn với người ta nhiều nhất 3 viên, hơn nữa cố gắng là những tiên nhân tin tưởng được, quan hệ gần, có nhu cầu với Dung Tiên đan. Thứ này rất khó làm, hơn nữa còn có khả năng trực tiếp độc chết tiên nhân, rất dễ rước họa vào thân.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]