Nàng xách theo một cái giỏ trúc rỗng, nhảy tới trước mặt Lý Trường Thọ, hai má được trang điểm nhẹ dưới ánh nến tỏa ra sự thanh tú động lòng người.
“Sư huynh! Sao vậy? Giải quyết sư bá kia chưa?”
“Miễn cưỡng thôi,” Lý Trường Sinh cười đáp lại, “Thực ra đây chỉ là chút hậu di chứng để lại từ lần đi Bắc châu trước, hôm nay chỉ cần không ra ngoài hoạt động, là sẽ không gây chú ý cho vị cao nhân tiền bối đó.”
Lam Linh Nga chớp mắt, “Sư huynh, sao ngươi làm được vậy? Để lộ tu vi ngươi đã giấu cho Tửu Ô sư bá ư?”
Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn sư muội của mình, có hơi bất đắc dĩ, truyền âm nói:
“Để lộ một phần, không thì cũng không giải quyết được. Chẳng phải ta đã dặn ngươi rất nhiều lần rồi sao, đừng đem những chuyện như thế này nói ra! Cách vách có tai, gió có tiên thức, mười năm nay thứ ta dạy ngươi, quả nhiên ngươi còn không lĩnh ngộ được nửa phần trăm. Nói không chừng đã có gió bên tai, đang thám thính ngay tại đây rồi.”
“Biết rồi,” Linh Nga phồng má, buồn bực nói: “Người ta không phải có lòng, thì cũng là quan tâm ngươi mà, thôi ta đi dọn mâm đây…”
Nàng cúi đầu đi được hai bước, lại bất ngờ xoay đầu, nhô người, nhấc tay khoác lên vai sư huynh, thổi gió bên tai Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói:
“Sư huynh, hiện tại tu vi ngươi rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi? Đã đuổi kịp sư phụ chưa? Có phải sắp thành tiên rồi không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292932/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.