Chương trước
Chương sau
Tửu Ô không nhịn được cười lên, Cửu sư muội muốn đưa cũng không sao, dù sao Lý Trường Thọ cũng là đệ tử bản môn.

Quanh người hắn bao bọc mấy đạo tiên lực, lại để bình sứ này ra mấy trượng bên ngoài, từ xa mở bình sứ, hướng mắt vào bên trong nhìn, phát hiện trong bình sứ đều có ba viên dược hoàn màu đỏ thắm, tỏa ra một ít mùi thơm ngát.

"Vậy mà là Hủ Cốt Thực Tâm đan và Hóa Hồn Đoạt Mệnh Hoàn?

Chất lượng cũng không tệ, mặc dù là độc đan, nhưng cũng là cấp bậc Tiên đan chân chính...

Đây cũng là dựa vào tay của Tiểu Cửu luyện chế ra sao? Lý Trường Thọ này cũng có chút tiền đồ nha."

Tửu Ô không khỏi cười lên, lại thấy được thứ gì đó trên bình sứ, thu bình sứ tới gần, mắt nhìn kỹ vào thân bình.

Nhìn thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ, hai bình sứ nối liền nhau, vừa vặn chính là một câu trên dưới.

[Tiên lộ nan đắc ba phân u, bất thượng hư hoa quân tử định]

Thấp đạo nhân cầm bình sứ trầm ngâm, rất nhanh đã lộ ra nụ cười khẽ.

"Tên tiểu tử này, trước đây quả nhiên đã phát hiện ta và Thi Thi, cho nên mới cố ý mở đại trận.

Ý của hai câu này chính là giải thích hắn và Tiểu Cửu chỉ là quân tử chi giao, để cho bên này mình không cần lo lắng.

Không đúng, hắn có thể tính tới hai bình sứ này, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ta hoặc Thi Thi?

Chữ phía trên này chắc chắn Tiểu Cửu sẽ không chú ý tới, nếu chú ý tới cũng sẽ không quan tâm, hiển nhiên là cho chúng ta xem, hơn nữa có lẽ vừa mới dùng pháp lực dung thành cách đây không lâu, vẫn còn lưu lại một chút vết tích.

Nói bóng gió là muốn cho bần đạo cho rằng, không phát hiện điểm bất thường của hắn?"

Tthấp đạo nhân thu hồi bình sứ, chắp tay sau lưng đi tới bên bàn tròn, vuốt cằm trầm tư.

Tửu Ô nhớ tới ở Bắc Châu, lúc phát hiện tung tích của Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã, thỉnh thoảng trong phạm vi trăm dặm sẽ phát hiện rất nhiều trận pháp được bố trí...

Lại ngẩng đầu nhìn lồng gỗ mình treo ở chỗ thoáng mát.

Loại Ma chu rất khó nuôi, vậy mà bên kia lại có thể không ngừng sinh sôi từng ổ...

Cộng thêm mấy ngày nay xuất hiện liên hoàn trận và độc đan...

Tửu Ô khẽ thở dài: "Thật là một tiểu bối lợi hại.

Không lộ liễu, thậm chí là trước khi đi Bắc Châu, trong môn không có mấy người nghe qua đạo hiệu của hắn, xếp hạng thế hệ trẻ tuổi cũng không có chút tung tích của hắn.

Ngươi không muốn được người khác chú ý, muốn trốn ở nơi yên tĩnh tu hành, bản sư bá vốn cũng không muốn quấy rầy ngươi, nhưng thân kiêm là chấp sự của Độ Tiên môn, dù sao cũng có chút không quá yên tâm về ngươi.

Ồ, ba phân u, quân tử định... Người định thời gian, ba khắc gặp nhau?"

Không nhịn được sửng sốt, Tửu Ô lập tức cười lên.

...

Giờ Hợi ba khắc, Tửu Ô điều khiển một đám mây trắng, bay đến trên Tiểu Quỳnh phong.

Lúc này trận pháp xung quanh phòng đan đã đóng, trước cửa phòng đan có một thân ảnh thon dài đang đứng, từ xa chắp tay hành lễ với Tửu Ô.

Tửu Ô lập tức cười đến híp cả mắt, từ trên mây hạ xuống, còn chưa tiến vào phòng đan đã ngửi được một mùi rượu nồng đậm.

Lý Trường Thọ chắp tay hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư bá."

"Hay cho một câu quân tử định và ba phân u." Tửu Ô cười lắc đầu, khẽ thở dài, "Ngươi không sợ bần đạo không đến sao? Trực tiếp thưởng phạt người thì đừng vấn trách?"

"Điều này." Lý Trường Thọ vẫn duy tư thế trì chắp tay hành lễ, chậm rãi nói, "Thật ra trong lòng đệ tử cũng không chắc chắn, hơn nữa bản thân từ sau khi gặp sư bá ở Bắc Châu thì lo lắng cho việc này, nhưng biết sư bá đức cao vọng trọng, tuyệt sẽ không làm khó xử tiểu bối ở trong môn.

Huống hồ, đệ tử chỉ không muốn để cho người khác chú ý, đối với Độ Tiên môn tuyệt đối không hai lòng, biết chắc bản thân là đệ tử của Độ Tiên môn, đi đứng trang nghiêm, không sợ vấn trách.

Vẫn mong sư bá vào trong nghỉ ngơi.

Đệ tử biết sư bá chính là chưng cất rượu cho mọi người, đã bảo tiểu sư muội làm mấy phần thịt rượu, cả gan mời sư bá nếm thử rượu mà đệ tử tự chưng cất.

Nếu sư bá có điều gì nghi hoặc tối nay cứ việc đặt câu hỏi, đệ tử sẽ suy nghĩ đối đáp, nói rõ sự thật, chỉ nguyện có thể tiêu tan đáy lòng lo nghĩ của sư bá, để cho đệ tử có thể giống như lúc trước an ổn tu hành như vậy."

Tửu Ô mỉm cười gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào trong phòng đan.

Bên dưới bệ cửa sổ, trong ánh trăng trong ngần, một chiếc bàn thấp bày đầy sơn hào mỹ vị, trong chén dạ quang đã đổ đầy rượu ngon.

Thật ra “Sông Hằng Thủy lão bạch can” do Tửu Cửu chưng cất đã bị Lý Trường Thọ sớm mở một tiểu vò.

Trăng rủ núi Tây, mâm chén ngổn ngang.

Lý Trường Thọ đứng ở phòng luyện đan, nhìn chăm chú phương hướng Tửu Ô rời đi, khuôn mặt dần rút đi ý cười.

Có vẻ như, đã tạm thời giữ ổn định vị sư bá này rồi.

Kể từ ngày ở Bắc châu, bắt đầu từ khi Tửu Ô cho mình cái ánh mắt ý vị thâm trường kia, Lý Trường Thọ đã biết, vị đạo nhân lùn tâm tư kín đáo có sự ‘hiếu kỳ’ với hắn.

Hơn thế, khoảng thời gian gần đây hắn rất thân cận với Tửu Cửu sư thúc, xin nhờ Tửu Cửu sư thúc làm giúp rất nhiều việc, tất sẽ càng thu hút sự ‘hứng thú’ nồng đậm của Tửu Ô sư bá.

Hiếu kỳ và hứng thú, rất dễ phát triển thành hoài nghi, đây chính là một sự đe dọa tiềm ẩn đối với chính hắn.

Làm sao trừ bỏ được sự đe dọa của Tửu Ô sư thúc?

Rất đơn giản, giết là được.

Khụ, đùa chút thôi.

Bản thân không thù không oán với Tửu Ô sư thúc, lại thêm chính Tửu Ô sư thúc có thực lực cường hãn, còn được biết là chấp sự có danh vọng trong môn; Cửu Tiên chữ Tửu ai xảy ra chuyện, đều sẽ dẫn đến đại địa chấn trong môn. Đi ám toán Tửu Ô, không khác gì chán sống.

Trong các cách còn lại, ổn thỏa nhất cũng là đáng tin nhất, chỉ có cách trước mời vị sư bá này đến, thẳng thắn nói chuyện; trước mặt Tửu Ô sư bá, lập lời thề, hứa hẹn rằng mình sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì nguy hại đến sư môn; thuận tiện thể hiện chút tu vi mình tự thân giấu đi, để Tửu Ô sư bá cảm thấy ông đã mò sâu đến đáy của vị tiểu sư điệt này…

Như vậy, chẳng những khiến Tửu Ô sư bá không còn nhớ nhung đến mình, mà còn có thể thắng được ít nhiều hảo cảm của vị tiền bối nội môn này.

Lần này coi như đã chủ động xuất kích, biến một lần nguy cơ trong tương lai hóa thành cơ duyên nhỏ.

Lý Trường Thọ nhớ lại chi tiết cuộc trò chuyện của mình với Tửu Ô, trong đầu như đang phát phim chế độ chậm, xem xét từng bức một;

Chủ đề lúc trò chuyện của hai người, tiết tấu và phương hướng nói đến, thậm chí là sự thay đổi cảm xúc và thần thái nhỏ, đều được Lý Trường Thọ suy diễn lặp đi lặp lại.

Xác nhận lại một lần, có lẽ là không để lộ thông tin gì quá mức, cũng không khiến sư bá nảy sinh liên tưởng khác.

‘Có phải vì câu nói nào đó của mình mà dẫn đến hiểu lầm không?’

Lý Trường Thọ vẫn còn có hơi bất an, tiếp tục hồi tưởng, xét lại từng câu từng chữ; lại sờ hai má của mình, nhớ lại mỗi một động tác và biểu cảm lúc trước, cùng với ánh mắt không ngừng thay đổi của Tửu Ô sư bá…

Chắc là không có phát sinh sai lầm nào.

Bên mắt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu hồng nhạt, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, ra là Linh Nga đang đạp lên một đám mây trắng từ trong rừng bay qua đây;

Ba ngàn sợi tóc đen khẽ uốn lượn trong gió, váy lụa màu hồng nhạt chiếu rọi ra hoa hồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.