Theo quỹ đạo lịch sử con đường phía trước của Hồng Hoang, ảnh hưởng của đại chiến Vu Yêu vẫn còn kéo dài, mặc dù nhân tộc đại hưng, thế nhưng thế lực dư nghiệt Yêu tộc vẫn khá ngang tàng, còn có Thánh mẫu nhân tộc, một trong sáu thánh Nữ oa bảo đảm, Yêu tộc ỷ lại các nơi giao giới của ngũ châu, vì phục hưng mộng đẹp, đã gây ngọn lửa chiến tranh liên tục nhiều năm với nhân tộc Luyện Khí sĩ.
Sáu vị Thánh Nhân sớm đã quy vị, lại tính toán lẫn nhau, vì một chút mặt mũi có thể để cho vô số sinh linh chết đi.
Hai vị đại lão của Tây Phương giáo, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thực tế đã khống chế Tây Ngưu Hạ Châu trong linh mạch cằn cỗi, khắp nơi tuyên dương giáo lý Tây Phương giáo của chính mình, không ngừng đào góc tường của đạo môn.
Đạo môn tam giáo Nhân, Xiển, Tiệt sớm đã hưng khởi, Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên vừa mới bùng nổ thanh danh, trở thành đề tài nóng hổi của những Luyện Khí sĩ trong mấy ngàn năm gần đây.
Khí thế của Tiệt giáo Vạn Tiên Lai Triều cũng đã bày ra rồi, cường nhân lộ ra xuất thân tụ họp dưới trướng Thông Thiên giáo chủ, mỗi ngày cãi qua cãi lại với bên Xiển giáo, nhưng cũng may vẫn chưa thật sự ma sát gây ra dòng điện.
Đây là đạo môn tốt nhất thời đại, tam giáo đại hưng, tam giáo bảo vệ Nhân tộc đại hưng, trong khắp nơi ở thần châu đều có sơn môn của đạo môn, trong ba ngàn đại thế giới, khắp nơi đều là tung tích của đệ tử tam giáo, đạo môn truyền đạo khắp tam giới, nguyên thần đạo và Luyện Khí sĩ nhân tộc trở thành chủ lưu của Hồng Hoang.
Đây cũng là thời đại xấu nhất của Luyện Khí sĩ bình thường, cạnh tranh trên con đường cao thông đạo rất kịch liệt, Thiên đình vừa mới thành lập không bao lâu, còn phải xem sắc mặt các tiên nhân tam giáo làm việc, ngũ bộ châu, ba ngàn thế giới căn bản là không có trật tự, Luyện Khí sĩ muốn trưởng thành, toàn bộ dựa vào phấn đấu và vận khí của chính mình.
Vận khí vẫn chiếm tỉ trọng rất lớn!
Lý Trường Thọ chỉ cảm thấy may mắn một điều, đó chính là mặc dù sư phụ của mình không phải là người rất mạnh, nói đúng ra là cũng không mạnh, nhưng phía sau tốt xấu gì cũng còn chút bối cảnh Nhân giáo.
—— Mặc dù Lý Trường Thọ vô cùng hoài nghi, khai sơn tổ sư của Độ Tiên môn chân chính có lẽ cũng chỉ là một hai đệ tử ghi tên Độ Ách chân nhân.
Liên quan tới Tây Côn Lôn Độ Ách chân nhân, Lý Trường Thọ chỉ có thể nghĩ đến vị này có thể là đồ đệ được thần tiên nào trong Phong Thần đại chiến nuôi dưỡng, là Cáp nhị tướng trong Hanh tướng; những thứ khác cũng chỉ là nghe đồn một số chuyện không đâu.
Tám phần, Độ Ách chân nhân cũng chỉ là đệ tử ký danh của Thái Thanh thánh nhân, xếp hạng trên bảng thần tiên cũng không cao lắm...
Quay lại nói về chính mình.
Không có bối cảnh, không có thần thông, không có khí vận, ở thời đại này mình có thể tạo ra thành tựu gì chứ?
Nói đùa gì vậy, có thể sống sót cũng không tệ rồi.
Cho nên, bắt đầu từ năm đó, Lý Trường Thọ đã định cho mình mục tiêu, chính là 【 sống sót 】, cố gắng sống lâu một chút, cố gắng thoát khỏi các kiếp nạn, yên ổn vượt qua đời thứ hai mà chính mình thật vất vả mới có được.
Trở nên nổi bật, dương danh lập vạn gì đó, hoàn toàn cách biệt với chính mình.
Cố gắng tu hành thêm nữa, có thể vượt qua đại lão tam giáo?
Lại liều mạng đi tìm cơ duyên, có thể bù đắp được những thứ được gọi là kiếp vận chi tử?
Trận đại kiếp tiếp theo chính là cuộc chiến Phong Thần, trận đại kiếp này, càng xa mình càng tốt, cùng đi với Phong thần lên Thiên đình làm thần tiên, thật sự không bằng chính mình nhanh chóng tu luyện, đến lúc Thiên đình suy thoái chủ động đầu nhập vào, làm nguyên lão Thiên đình...
Quan chức trong Hồng Hoang?
Ngược lại điều này có thể có.
Trên con đường sinh mạng của hắn, rõ ràng đã khắc ba chữ “bia đỡ đạn”, vậy sao không đàng hoàng trốn trong núi tu hành, tích lũy tu hành, nhàn nhã sống qua ngày?
Cho dù không hái được củ lạc, chỉ cần bình ổn sống qua tuổi thọ mình nên có, như vậy xứng đáng với việc sống lại một kiếp này của mình!
Cho nên, bắt đầu từ ngày đó, mục tiêu cuối cùng của Lý Trường Thọ chính là ——
Sống đến chết già!
Vì mục tiêu này, hắn...
"Sư huynh?"
"Sư huynh!"
"Sư huynh, sao huynh lại ngủ ở đây? Bên chủ phong đã bắt đầu tập hợp rồi, nếu chúng ta không mau đi qua sẽ muộn mất!"
Bên tai truyền đến tiếng nói êm tai, Lý Trường Thọ ngừng suy nghĩ lung tung, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, lông mày lá liễu, mũi ngọc tinh xảo, đôi tai xinh đẹp, đôi môi mỏng hồng hào, những thứ này vốn đã là ngũ quan vô cùng xuất chúng, lại kết hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại làm người khác phải thương yêu, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy Linh khí...
"Mỹ nữ nàng là ai?"
"Sư huynh!"
Thiếu nữ này đưa tay nắm lấy mũi của Lý Trường Thọ, khẽ nhéo, "Huynh lại ngủ đến mơ hồ rồi!"
"Ồ, Linh Nga à, chỉ trong nháy mắt sao có thể lớn nhanh như vậy!"
Lý Trường Thọ cười ha hả, thân hình dán lên bãi cỏ bay ra ngoài, ở bên ngoài ba trượng đứng dậy thẳng tắp.
"Muội đã lên núi mười năm rồi!"
Lam Linh Nga dậm chân, khóe miệng hơi phồng lên, rất đáng yêu mê người không thể diễn tả được.
Không chỉ có một khuôn mặt mỹ nhân, bây giờ tư thái của nàng cũng đã hoàn toàn nẩy nở, chân nhỏ eo nhỏ vô cùng cân xứng, váy tiên trên người cũng lộ ra dáng người với đường cong hoàn mỹ kia, da thịt trắng như tuyết, tóc đen mềm mại say lòng người.
Đoong ——
Tiếng chuông từ trong mây bay tới, Lam Linh Nga thúc giục nói: "Sư huynh nhanh đáp lên mây đi! Nếu không nhanh đi qua đó sẽ đến trễ mất!"
Lý Trường Thọ cau mày nói: "Không phải muội cũng biết điều khiển sao?"
Lam Linh Nga ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất hùng hổ ngay thẳng đáp lại một câu: "Muội bay không nhanh!"
"Được rồi," Dường như Lý Trường Thọ có chút không tình nguyện, vẫy một đám mây trắng, nhảy lên trước;
Ánh mắt của Lam Linh Nga lộ ra một chút giảo hoạt, đôi giày vải màu hồng hơi điểm nhẹ trên đồng cỏ, bay đến bên cạnh Lý Trường Thọ, nàng vừa muốn đưa tay kéo cánh tay của sư huynh đã bị Lý Trường Thọ né tránh không chút dấu vết.
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói một câu: "Muội không nên quên ba điều quy ước."
"Biết rồi! Sư huynh thật đúng là! Quỷ hẹp hòi!"
Lam Linh Nga oán giận, thở phì phò dịch qua phía bên kia nửa bước.
"Như vậy mới đúng chứ, đầu tiên muội phải duy trì khoảng cách ba thước trước.
Bây giờ muội chính là nhân tài mới nổi của Độ Tiên môn chúng ta, mấy ngàn nam đệ tử cảm mến Linh Nga Tiên tử, sư huynh cũng không muốn bị bọn họ thi triển vu thuật nguyền rủa mà chết."
Lý Trường Thọ từ từ xoay người, quay đầu nhìn về phía nhà tranh, "Lão nhân gia sư phụ vẫn luôn bế quan sao?"
"Ừm, sư phụ đang tĩnh tâm bế quan, bất cứ lúc nào cũng có thể xung kích thiên kiếp thành tiên! Nói không chừng lần này chúng ta ra ngoài trở về, sư phụ đã là tiên nhân rồi!"
Lam Linh Nga khẽ cười, trong đôi mắt to mang theo chút chờ mong, sau đó lại nhìn sư huynh của mình phát ngốc, khuôn mặt phủ lên một chút ửng đỏ, mím môi, nhỏ giọng nói:
"Vốn dĩ trong môn tổ chức cho đệ tử ra ngoài thí luyện, sư huynh vẫn luôn không tham gia, lần này có thể tới... là bởi vì... lo lắng cho muội... sao?"
Một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, sau đó chính là khuôn mặt “tê liệt” của Lý Trường Thọ, tốc độ nói rất nhanh, liên tục trả lời nhấn mạnh từng chữ:
"Không phải!
Xin cho ta từ chối.
Muội là một cô nương tốt.
Huynh vẫn luôn đối xử với muội như một muội muội."
"Hừ, muội cũng không nói điều gì hết! Phiền chết đi được! Không để ý tới huynh nữa!"
Trán của Lam Linh Nga treo đầy hắc tuyến, khóe miệng phồng lên thành tiểu bánh bao, xoay người để cho sư huynh mình một bóng lưng rất tức giận, nắm tay nhỏ nắm chặt lại.
Lý Trường Thọ nở nụ cười bình yên, ngắm nhìn mây trắng phía chân trời, tính toán thời gian và tốc độ mình và sư muội tiến vào chỗ tập hợp.
Chỉ có điều tính toán cũng như không, có một sư muội sáng chói mắt ở bên người, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]